{{ msgSearch }}

Chương 92

Chồng Tôi Là Kẻ Thù

Đang Cập Nhật 972 Chữ 28/01/2025 00:32:35

Thi Hảo chưa bao giờ kể với Ôn Ỷ, cách đây không lâu khi cô ở cạnh Lương Tây Kinh, anh đã vô tình trông thấy mấy khu dân cư mà cô liệt kê ra so sánh rất lâu về trước. Khi ấy, tiền tiết kiệm của cô chỉ đủ mua một căn nhà nhỏ tầm ba mươi bốn mươi mét vuông, hơn nữa cô cũng đủ khả năng chi tiền đặt cọc.

 

Biết cô muốn mua nhà, Lương Tây Kinh từng hỏi cô thích kiểu nhà như thế nào, có thích khu dân cư vừa mở bán lúc bấy giờ của tập đoàn Lương Thị hay không.

 

Lúc đó Thi Hảo ngây ngẩn cả người, hỏi anh: “Anh đây là muốn bao nuôi em hả?”

 

Lương Tây Kinh bị câu nói của cô làm cho nghẹn họng, anh còn chưa kịp đáp lại thì Thi Hảo đã tranh nói trước: “Nếu như việc chúng ta lén lút là mối quan hệ bình đẳng, về sau anh không cần phải hỏi em, cũng không cần tặng cho em, em không trả nổi món quà ngang hàng ấy.”

 

Sau chuyện đó, những món quà Lương Tây Kinh chuẩn bị cho Thi Hảo đều nằm trong phạm vi cô có thể chấp nhận được.

 

Thi Hảo tự hiểu rằng, giữa cô và Lương Tây Kinh không có tương lai sau này, cô cũng biết bản thân nên thông minh một chút, nên lợi dụng những lúc hai người ở bên nhau để anh tặng cô nhiều món quà đắt giá hơn chút nữa. Thế thì mai này hai người chia tay rồi, nói không chừng cô sẽ trở thành người phụ nữ giàu có.

 

Nhưng cô đâu có muốn như vậy.

 

Cô ở đây, tình cảm và sự đánh đổi đều ngang nhau cả. Thêm nữa là nguyên nhân đến từ Lương Hanh, cô thật sự không muốn nợ Lương Tây Kinh về mặt này, cho dù anh không nghĩ như vậy.

 

Nghe cô hồi tưởng xong, Ôn Ỷ chỉ hận không thể rèn sắt thành thép với cô: “Sao cậu không thể ‘vô liêm sỉ’ thêm chút nữa chứ?”

 

Thi Hảo phì cười: “Tớ cũng từng rất muốn vứt bỏ mặt mũi đi đó.”

 

Cô và Lương Tây Kinh giấu giếm tất cả mọi người để vụng trộm yêu đương.

 

Ôn Ỷ trợn mắt nhìn cô, thở dài nói: “Giá như lúc đó cậu chịu đồng ý thì đã thành phú bà nho nhỏ rồi.”

 

Thi Hảo phản bác ý kiến của cô ấy: “Tớ không đồng ý, tương lai tớ cũng sẽ là phú bà nho nhỏ.”

 

Cô có khả năng kiếm tiền.

 

Ôn Ỷ ngẫm nghĩ một hồi, cũng đúng ha.

 

Xem qua bản sơ yếu lý lịch và kinh nghiệm của Thi Hảo là biết, cho dù sau này cô có từ chức bên tập đoàn Lương Thị thì vẫn có khả năng tìm được một công việc vô cùng, vô cùng hậu hĩnh.

 

Hai người thảo luận một lúc, khi kết thúc chủ đề này, Ôn Ỷ vẫn nhắc nhở cô một câu: “Tớ khuyên cậu nên nói với Lương Tây Kinh một tiếng.”

 

Thi Hảo vẫn giữ thái độ điềm tĩnh: “Tớ sẽ suy xét.”

 

Hai người uống hết cà phê còn muốn đi xem phim tiếp.

 

Vừa mua vé xong, Ôn Ỷ nhận được cuộc gọi từ tổng biên tập, nói bản thảo tối hôm qua cô ấy nộp còn phải chỉnh sửa thêm, hỏi bây giờ Ôn Ỷ có rảnh đó không.

 

Với tư cách là một người làm công ăn lương, Ôn Ỷ nào dám nói không rảnh.

 

Cô ấy đồng ý nên chỉ đành nói xin lỗi với Thi Hảo.

 

Thi Hảo xua tay: “Cậu mau quay về đi, chú ý an toàn nhé.”

 

Ôn Ỷ nói ừ: “Tớ đi đây.”

 

“Được.”

 

 

Nhìn Ôn Ỷ rời đi, Thi Hảo ngồi ở quán cà phê thêm một lúc nữa.

 

Cô đang nghĩ mình có nên hỏi Lương Tây Kinh thử xem buổi câu cá đã kết thúc chưa thì anh đã gửi cho cô vài hình ảnh trước.

 

Lương Tây Kinh: [Câu được năm con cá, ăn không?]

 

Thi Hảo: [… Không ăn.]

 

Lương Tây Kinh: [Ồ.]

 

Thi Hảo: [Anh và mọi người về nhà rồi hả?]

 

Lương Tây Kinh: [Chuẩn bị về, sao thế?]

 

Thi Hảo: [Em hỏi vu vơ ấy mà.]

 

Tin nhắn vừa gửi đi, Lương Tây Kinh đã gọi đến.

 

“Hỏi vu vơi điều gì cơ?” Giọng nói lành lạnh của Lương Tây Kinh xâm nhập vào tai cô, màng nhĩ trở nên tê dại.

 

Thi Hảo xoa xoa tai, cô bỗng nhiên phản ứng lại: “Không phải anh đi câu cá cùng với chủ tịch đấy à?”

 

Làm sao lại có thời gian rảnh rỗi để gọi cho cô thế.

 

Biết cô lo lắng vấn đề gì, Lương Tây Kinh giải thích: “Ông nội gặp người quen, định ở lại bên này thêm một chốc nữa, ông nghĩ anh phiền, thế là anh đi trước luôn.”

 

Thi Hảo ồ lên, chớp chớp đôi mắt: “Anh không quay về nhà cũ sao?”

 

Nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô, Lương Tây Kinh cố ý giả bộ đáng thương: “Xem thử bạn gái có cần anh không, nếu không cần thì anh sẽ về nhà cũ.”

 

Nghe anh nói thế, môi Thi Hảo không kiềm chế được mà nhếch lên.

 

Cô thì thầm: “Anh nói cứ như thể em muốn gọi anh đến là đến, bảo đi là đi ấy.”

 

Lương Tây Kinh nhướng mày, thanh minh cho bản thân: “Anh không hề có ý đó.”

 

Thi Hảo khẽ hừ một tiếng.

 

Nghe giọng nói cố tỏ vẻ cứng miệng nhưng thực ra đã xiêu lòng của cô khiến tâm trạng anh tốt hơn nhiều.

 

Anh ngồi vào xe, khoé môi nhếch lên, thấp giọng hỏi: “Có cần không?”

 

Anh hỏi câu này quá ư là mập mờ, Thi Hảo đưa tay chạm vào gò má nóng rực của mình, nhìn dòng người đi tới đi lui ngoài cửa sổ, cô nhẹ nhàng nói ừm: “Cần.”

Sưu Tầm, 28/01/2025 00:32:35

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện