{{ msgSearch }}

Chương 59

Chồng Tôi Là Kẻ Thù

Đang Cập Nhật 971 Chữ 24/01/2025 17:44:16

Chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của cô, Dương Văn Tuấn hỏi: "Em cười gì thế?"

 

Thi Hảo hơi khựng lại rồi đáp: "Không có gì đâu, bạn em kể cho em một câu chuyện thú vị thôi mà."

 

Dương Văn Tuấn gật đầu, thấy cô cầm điện thoại thì chủ động hỏi: "Có tiện thêm WeChat không em? Anh về nước chưa được bao lâu nên chưa có nhiều cách thức liên lạc của mấy người bạn cũ."

 

Anh ấy đã nói đến nước này rồi nên Thi Hảo không thể nào từ chối được.

 

Cô nhấn mở mã QR: "Được ạ."

 

Nói chuyện thêm một lúc nữa thì đến giờ họ phải lên máy bay.

 

Lương Tây Kinh đứng dậy đi ra ngoài, Thi Hảo đi theo. Nhìn thấy cô đẩy hành lý, Dương Văn Tuấn đưa tay về phía cô: "Để anh đẩy nhé?"

 

Thi Hảo liếc nhìn cái người đang dần thả chậm bước chân lại, cô nhíu mày đáp: "Không cần đâu, hành lý của em không nặng lắm."

 

Bị cô từ chối nhưng Dương Văn Tuấn cũng không thấy ngại.

 

Đến khoang dành cho hạng thương gia, chỗ ngồi của Thi Hảo và Lương Tây Kinh được xếp cạnh nhau.

 

Mà chỗ của Dương Văn Tuấn chỉ cách Thi Hảo một lối đi.

 

Xếp hành lý xong, Thi Hảo định ngồi xuống nghỉ ngơi thì Lương Tây Kinh nói: "Em ngồi bên cạnh cửa sổ đi."

 

Thi Hảo: "?"

 

Cô ngây ra rồi ngẩng đầu nhìn anh.

 

Ánh mắt của hai người va vào nhau.

 

Thi Hảo bất giác kìm nén không để khóe miệng của mình cong lên: "Vâng, tổng giám đốc Lương."

 

"…"

 

Đổi chỗ ngồi xong, hai người ngồi xuống.

 

Khoảng cách vị trí của hạng thương gia không xa lắm, nhân lúc tiếp viên hàng không đang hỏi Dương Văn Tuấn cần uống gì thì cô nghiêng đầu thì thầm với Lương Tây Kinh: "Tổng giám đốc Lương hôm nay có hơi nhỏ nhen đấy."

 

Hơi thở ấm áp phả vào tai, Lương Tây Kinh nhìn cô đầy cảnh cáo, thì thầm nhắc nhở: "Món nợ của em còn chưa trả đâu đấy."

 

"…" Thi Hảo ngay lập tức ngồi ngay ngắn lại: "Ban nãy em chưa nói gì đâu nhé."

 

Lương Tây Kinh hừ lạnh.

 

 

Sự yên lặng kéo dài suốt hai tiếng, cuối cùng họ cũng đến thành phố Bình.

 

Lúc hạ cánh, tài xế được Lương Tây Kinh sắp xếp đã tới rồi.

 

Vừa ngồi lên xe, Thi Hảo đã nhận được tin nhắn của Dương Văn Tuấn: "Thi Hảo, hai người đã đi rồi hả?"

 

Anh ấy vừa mở máy lên thì có nghe một cuộc điện thoại, mới không để ý một chút mà đã không thấy bóng dáng của Thi Hảo đâu.

 

Thi Hảo: [Vâng, tài xế tới rồi ạ.]

 

Dương Văn Tuấn: [Thế khi nào em rảnh thì gặp nhau vậy.]

 

Thi Hảo đang định trả lời lại thì người đang ngồi nghỉ ngơi bên cạnh bỗng cười lạnh.

 

Thi Hảo: "…"

 

"Thư ký Thi." Lương Tây Kinh gọi tên cô, đang định nói thì tiếng chuông điện cắt ngang giọng của anh.

 

Lương Tây Kinh nhíu mày, khi nhìn thấy cuộc gọi đến thì vẻ mặt dịu lại: "Alo, tổng giám đốc Từ."

 

Sau khi cúp máy, Lương Tây Kinh nghiêng đầu.

 

Hai người nhìn nhau chốc lát, Thi Hảo lấy điện thoại ra: [Chút nữa anh phải tham gia tiệc tối à?]

 

Ban nãy cô nghe loáng thoáng được mấy câu.

 

Lương Tây Kinh cụp mắt: [Ừ, em cứ ở khách sạn nghỉ ngơi đi, nếu như muốn đi ra ngoài thì cứ gọi điện cho tài xế.]

 

Thi Hảo: [Em biết rồi.]

 

Vì trên xe có người nên hai người cũng không nói chuyện với nhau quá nhiều.

 

Sau khi đến khách sạn, check-in xong xuôi, Lương Tây Kinh vào phòng thay quần áo rồi đi ra ngoài.

 

Sau khi anh đi khỏi, Thi Hảo mới treo đống quần áo bị hằn nếp gấp trong hành lý vào tủ rồi gọi nhân viên phục vụ ở khách sạn tới là ủi.

 

Là xong đống quần áo sẽ mặc tham dự Hội nghị thượng đỉnh tài chính, Thi Hảo thay quần áo rồi leo lên giường nằm nghỉ.

 

Vì đã ăn ở trên máy bay rồi nên lúc này cô không thấy đói.

 

Nằm trên giường đọc tài liệu về Hội nghị thượng đỉnh tài chính được một lúc, Thi Hảo cảm thấy mí mắt mình càng ngày càng nặng.

 

Bất giác cô đã ngủ thiếp đi.

 

Đợi đến khi cô tỉnh lại, điện thoại hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ của Lương Tây Kinh.

 

Phòng của cô và Lương Tây Kinh ở khác tầng, phòng cô ở là phòng hạng sang thông thường, còn phòng Lương Tây Kinh là phòng căn hộ Penthouse.

 

Nhìn thời gian, Thi Hảo gọi lại cho anh.

 

Đầu bên kia đã nhấc máy rất nhanh: "Ngủ dậy rồi hử?"

 

Cô không nhấc máy, Lương Tây Kinh đại khái cũng có thể đoán được cô đang ngủ.

 

Thi Hảo nằm ì trên giường, vì vừa ngủ dậy nên giọng nói có hơi khàn: "Alo, anh về rồi hả?"

 

"Không." Lúc này Lương Tây Kinh đang ở sân golf, anh liếc về phía mấy người đang ở đằng xa, lạnh nhạt nói: "Anh đang ở sân bóng."

 

Thi Hảo hiểu ra: "Tối nay còn phải tiếp khách nữa à?"

 

Lương Tây Kinh đáp lại: "Trưa nay em ăn gì thế?"

 

Thi Hảo: "…Em không đói nên không ăn gì cả, chút nữa em ra ngoài xem sao."

 

Nghe vậy, Lương Tây Kinh nhíu mày.

 

Anh im lặng vài giây rồi dặn dò: "Chú ý an toàn đấy."

 

Cúp máy xong, Tần Yến đi tới.

 

"Cậu gọi điện cho Thi Hảo đấy hả?"

 

Lương Tây Kinh nhận lấy điếu thuốc anh ấy đưa tới nhưng không châm lửa: "Cô ấy đang ở khách sạn."

 

Tần Yến cạn lời liếc anh: "Cô ấy cũng đâu có phải trẻ con đâu, cô ấy là thư ký tài giỏi của cậu cơ mà, cậu lo lắng quá làm gì?"

Sưu Tầm, 24/01/2025 17:44:16

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện