"… Cái này thì tốt chỗ nào chứ?" Thi Hảo phản bác lại: "Anh ấy chỉ làm chuyện mà một lãnh đạo bình thường nên làm thôi mà."
Cô sửa lại suy nghĩ này của Ôn Ỷ: "Là vì bây giờ những lãnh đạo không bình thường nhiều quá nên mới khiến bọn mình cảm thấy Lương Tây Kinh bình thường trở nên khác biệt với họ."
Ôn Ỷ ngây ra, cô ấy cảm thấy Thi Hảo nói cũng có lý.
Chẳng qua là vì cô ấy gặp phải quá nhiều những tay cấp trên đểu cáng nên mới có suy nghĩ như vậy.
Ăn sáng xong, Thi Hảo không yên tâm lắm về Ôn Ỷ nên kiên quyết đưa cô ấy tới công ty.
Sau khi đưa người đến nơi an toàn, Thi Hảo quay về công ty của mình để đi làm.
Mấy ngày sau đó, tình hình của Ôn Ỷ đã ổn hơn, lúc này Thi Hảo mới thấy yên tâm.
…
Chớp mắt, cuối tuần đã đến rồi.
Thứ bảy, Thi Hảo cùng Lương Tây Kinh xuất hiện ở sân bay.
Thứ ba tuần sau, Hội nghị thượng đỉnh tài chính tại thành phố Bình sẽ chính thức khai mạc.
Nhưng trước khi hội nghị khai mạc, Lương Tây Kinh còn có lịch trình khác.
Tăng ca cuối tuần thì lương tăng gấp đôi, đi công tác còn có tiền trợ cấp.
Thế nên khi Lương Tây Kinh hỏi Thi Hảo cuối tuần có muốn đến thành phố Bình không, cô đã đồng ý ngay tắp lự.
Đến phòng nghỉ VIP, hai người ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lương Tây Kinh xem thời sự còn Thi Hảo ngồi đọc tài liệu.
Hai người họ đều im lặng và không bị quấy rầy chút nào cả.
Bỗng nhiên, một giọng nói có chút quen thuộc vang lên bên tai.
"Thi Hảo đấy hả?"
Nghe thấy tên mình, Thi Hảo ngẩng đầu lên theo bản năng.
Sau khi nhìn thấy người đứng ở đằng xa kia, Thi Hảo ngây người ra, vẻ mặt có chút ngơ ngác.
Bắt gặp ánh mắt của cô, Dương Văn Tuấn đến gần: "Không nhớ anh là ai à?"
Thi Hảo khựng lại một chút rồi chậm chạp nói: "Dương Văn Tuấn?"
Thấy cô gọi tên mình, Dương Văn Tuấn nở một nụ cười tươi: "Đúng là anh đây."
Anh ấy cúi đầu nhìn Thi Hảo, ngạc nhiên nói: "Không ngờ rằng anh lại có thể gặp em ở đây."
Thi Hảo cũng hơi bất ngờ: "Chẳng phải là anh đang ở nước ngoài hay sao?"
Cô và Dương Văn Tuấn là bạn học cùng trường cấp ba với đại học, Dương Văn Tuấn là đàn anh của cô. Hai người họ quen nhau từ hồi còn học cấp ba.
Khi Dương Văn Tuấn tốt nghiệp đại học, Thi Hảo nghe người ta nói anh ấy ra nước ngoài du học rồi. Sau này, Thi Hảo lại thấy bạn cùng trường nói rằng anh ấy đã lấy được thẻ xanh, đang làm việc ở nước ngoài.
"Anh quay về rồi." Dương Văn Tuấn nở một nụ cười dịu dàng.
Thi Hảo mỉm cười: "Hóa ra là vậy."
Dương Văn Tuấn ừ một tiếng: "Thế còn em thì sao? Vẫn ở thành phố Giang hả?"
Thi Hảo gật đầu.
Hai người đang nói chuyện, Lương Tây Kinh ngồi ở bên cạnh không có chút cảm giác tồn tại nào bỗng nhiên mở miệng gọi: "Thi Hảo."
Thi Hảo nghiêng đầu qua, lúc này Dương Văn Tuấn mới để ý bên cạnh Thi Hảo còn một người khác đang ngồi.
"Vị này là?" Sau khi nhìn thấy Lương Tây Kinh, vẻ mặt của anh ấy hơi cứng lại.
Thi Hảo: "… Đây là sếp em, Lương Tây Kinh."
Dương Văn Tuấn đã từng nghe nói đến tên của Lương Tây Kinh, anh ấy giơ tay ra rồi tự mình giới thiệu: "Tổng giám đốc Lương, tôi ngưỡng mộ anh đã lâu rồi. Tôi là Dương Văn Tuấn, bạn cùng trường của Thi Hảo."
Lương Tây Kinh ngước mắt, lạnh lùng nói: "Chào anh."
Hai người bắt tay đầy nhanh gọn và khách sáo rồi nhanh chóng tách ra.
Sau khi thu tay về, Lương Tây Kinh nhìn Thi Hảo: "Tôi khát rồi."
Thi Hảo: "… Tổng giám đốc Lương muốn uống cà phê hay là nước suối ạ?"
Lương Tây Kinh: "Nước suối đi."
Thi Hảo gật đầu: "Anh chờ một chút."
Thi Hảo phải đi lấy nước, Dương Văn Tuấn đặt hành lý của mình lên chiếc ghế trống còn lại bên cạnh ghế của Thi Hảo rồi cùng cô đi tới nhà ăn trong phòng nghỉ.
Nhìn bóng lưng người đi trước người đi sau của họ, Lương Tây Kinh khẽ mỉm cười.
Thi Hảo không ngờ rằng mình lại gặp Dương Văn Tuấn ở sân bay.
Mà trùng hợp hơn nữa là họ ngồi cùng một chuyến bay đến thành phố Bình, lại còn ở cùng một khách sạn.
Nghe hai người bên cạnh nói chuyện không ngừng nghỉ, Lương Tây Kinh lôi điện thoại ra ấn ấn.
Màn hình điện thoại sáng lên, Thi Hảo nói với Dương Văn Tuấn một tiếng rồi mới mở ra.
Lương Tây Kinh: [Thư ký Thi.]
Đọc được tin nhắn này, Thi Hảo cũng không thèm nhìn Lương Tây Kinh. Cô nhướng mày rồi trả lời: [Tổng giám đốc Lương muốn căn dặn gì ạ?]
Lương Tây Kinh: [Sao anh ta nói lắm thế?]
Thi Hảo nhịn cười: [Tổng giám đốc Lương à, anh không thể chỉ vì mình ít nói mà không cho người khác nói chuyện được đâu.]
Lương Tây Kinh: […]
Anh cảm thấy Thi Hảo cố tình làm vậy.
Thi Hảo: [?]
Lương Tây Kinh: [Đây là thành phố Bình chứ không phải thành phố Giang.]
Thi Hảo: [… Thì sao?]
Lương Tây Kinh: [Hai người cứ tiếp tục đi.]
Quái lạ, Thi Hảo bỗng cảm nhận được chút uy h.i.ế.p từ trong những con chữ không đầu không đuôi của anh.
Thi Hảo không phải là một người thích bị uy hiếp, bản thân cô có những cảm xúc nổi loạn rất mãnh liệt. Nhưng lần này cô chấp nhận bị Lương Tây Kinh uy hiếp.
Nghĩ đến đây, Thi Hảo bật cười.