Nói tới đây, Cận Thanh Trạc nghĩ tới đến chuyện anh bị Lương Hanh đánh: "Cậu bị ông cụ đánh không phải cũng vì chuyện này đấy chứ?"
Nghe anh ấy lải nhải dài dòng như vậy, Lương Tây Kinh thấy phiền, nói: "Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây."
"Có." Cận Thanh Trạc chán nản bảo: "Sau khi tới thành phố Bình nhớ gửi tin nhắn liên tục cập nhật tin tức cho tôi nhé."
Lương Tây Kinh ngay lập tức cúp máy.
-
Ngồi trong văn phòng một lúc, Lương Tây Kinh cầm điện thoại lên, mở WeChat ra.
Anh nhìn chằm chằm vào hình đại diện WeChat quen thuộc rồi lại đặt xuống.
Lúc Thi Hảo chỉnh sửa lại biên bản ghi chép cuộc họp cô rất tập trung, không thích bị quấy rầy, cũng sẽ không để ý đến những chuyện khác.
Vì vậy, sau khi hoàn thành biên bản cuộc họp và gửi tất cả nội dung đã được biên tập qua email cho các đồng nghiệp và lãnh đạo có thể cần đến, cô tắt máy tính tan làm.
Văn phòng của Lương Tây Kinh có một phòng nghỉ và phòng tắm, khi anh quá bận rộn, lười về nhà sẽ ở tạm công ty.
Từ phòng vệ sinh đi ra, Lương Tây Kinh liếc nhìn đồng hồ trên tường, ước lượng thời gian Thi Hảo cần để chỉnh sửa biên bản cuộc họp.
Lúc này chắc cô cũng đã gần xong.
Nghĩ đến đây, Lương Tây Kinh cầm điện thoại di động lên đi ra ngoài, cả văn phòng yên tĩnh, đèn cũng đã tắt hết.
Đèn cảm biến trên hành lang sáng lên, Lương Tây Kinh ngước mắt nhìn phía trước tối đen, có linh cảm.
Anh chậm rãi bước tới, quả nhiên Thi Hảo đã không còn ở bàn làm việc của mình nữa.
Lương Tây Kinh rũ mắt nhìn xuống vị trí trống không, cũng không biết đang nghĩ gì.
Đột nhiên, tiếng thang máy vang lên trong không gian yên tĩnh.
Ngay sau đó, Lương Tây Kinh nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Lúc anh nghiêng đầu, nhìn thấy một người vội vã ra khỏi thang máy.
Đối diện với ánh mắt của Lương Tây Kinh, Thi Hảo hơi chột dạ sờ mũi: "Em bận quá quên mất."
Cô quên Lương Tây Kinh còn đang đợi cô trong văn phòng.
Vẻ mặt Lương Tây Kinh lạnh nhạt nhìn cô, không lên tiếng.
Không hiểu sao, Thi Hảo cảm thấy anh hơi giống một chú chó con bị người ta vứt bỏ dính mưa ven đường.
Cô không dám thở mạnh, đi đến gần anh, nhỏ giọng gọi anh: "Lương Tây Kinh."
Lương Tây Kinh vẫn không trả lời.
Thi Hảo bị anh nhìn mà sinh ra một cảm giác áy náy như thể mình đã làm ra tội ác tày trời không thể tha thứ.
Cô không biết nên làm thế nào, cũng không quan tâm đến chuyện gì khác, giơ tay lên kéo áo của Lương Tây Kinh.
Lần này, tròng mắt Lương Tây Kinh di chuyển.
Anh cúi xuống, nhìn chằm chằm ngón tay trắng nõn của Thi Hảo đang túm lấy áo anh một lúc lâu, nói bằng giọng điệu bình tĩnh: "Em đi đến đâu mới nhớ ra?"
Thi Hảo ngẩng đầu, ánh mắt khẽ lóe lên: "... Cửa công ty."
Lương Tây Kinh ừ một tiếng
Thi Hảo: "... Xin lỗi."
Nghe được lời xin lỗi của cô, Lương Tây Kinh thoáng dừng một lát, kìm nén cảm xúc tồi tệ đang dâng lên: "Đi thôi."
Thi Hảo gật đầu, đi theo sau Lương Tây Kinh, cùng anh tan làm.
Vào thang máy, Thi Hảo còn chưa ấn số tầng, Lương Tây Kinh đã trực tiếp ấn hai nút xuống tầng một và tầng hầm.
Nhìn đèn báo số tầng sáng lên, Thi Hảo nhìn sang Lương Tây Kinh.
Anh đứng, đút hai tay vào túi, đầu hơi cúi xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Không bao lâu, thang máy đã đến tầng một.
Thi Hảo hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Em ra ngoài nhé."
Lương Tây Kinh lên tiếng trả lời.
Đến lúc cửa thang máy đóng lại, Thi Hảo cũng không nghe thấy anh bảo cô đợi mình ở đâu.
Một lần nữa ra khỏi công ty, Thi Hảo ngửa đầu nhìn trời...
Cô chắc chắn Lương Tây Kinh đang tức giận.
Hơn nữa còn ở cấp độ cực kỳ cực kỳ tức giận.
Đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, Thi Hảo mở điện thoại di động lên, gửi cho Lương Tây Kinh một tin nhắn xin lỗi: "Em thật sự không cố ý."
Một khi cô vùi đầu vào làm chuyện gì đều sẽ như thế.
Lương Tây Kinh cũng biết.
Nhưng anh càng chắc chắn một chuyện khác, đó là một chuyện anh khó nói ra, cảm thấy nếu nói ra sẽ bị người ta cười nhạo.
Trong lòng Thi Hảo không có anh, nếu có, cô cũng sẽ không quên sạch sành sanh như thế.
Màn hình điện thoại sáng lên rồi lại tắt.
Lương Tây Kinh ngồi trong xe một lúc, sau đó lại bật màn hình lên: "Ừ."
Thi Hảo đi đến lối vào trạm tàu điện ngầm mới nhận được câu trả lời của Lương Tây Kinh.
Cô nhìn chằm chằm vào chữ "Ừ" đó một lúc, bấm số gọi cho anh.
Bên kia nghe máy không tính là nhanh nhưng cũng không để Thi Hảo đợi quá lâu.
Lương Tây Kinh nghe máy, còn chưa lên tiếng đã nghe thấy Thi Hảo nói: "Hôm nay em không muốn đi tàu điện ngầm."