{{ msgSearch }}

Chương 53

Chồng Tôi Là Kẻ Thù

Đang Cập Nhật 957 Chữ 24/01/2025 17:44:16

Nghe rõ những gì cô nói, Lương Tây Kinh ngước mắt lên nhìn về phía xa xa chỗ bãi đậu xe. Thi Hảo mím môi, lấy hết can đảm để hỏi anh: “Anh đi chưa thế?”

 

Thời gian cứ tích tắc tích tắc dần trôi qua, Lương Tây Kinh im lặng một lúc rồi nói: “Em đưa địa chỉ cho anh đi.”

 

Thi Hảo nhẹ nhõm hết cả người, cô nói: “Em ở ngay cổng vào chỗ tàu điện ngầm ở gần công ty ấy.”

 

Sau khi Thi Hảo chia sẻ định vị cho Lương Tây Kinh thì cô đứng ở bên đường chờ vài phút thì anh đến.

 

Mỗi lần Lương Tây Kinh muốn tan làm cùng với Thi Hảo đều sẽ bảo tài xế đi về trước, hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.

 

Thi Hảo mở cửa bên ghế phụ lái rồi ngồi lên đó, nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh rồi chủ động đề nghị: “Em đói rồi, chúng ta đi ăn nhé?”

 

Lương Tây Kinh nhìn cô một cái, anh không nói đồng ý mà cũng chẳng nói từ chối. Xe dần dần hòa vào làn đường. Đã hơn bảy giờ rồi, đường xá cũng đã thông thoáng hơn lúc sáu giờ hơn một tí.

 

Lương Tây Kinh không hỏi Thi Hảo muốn ăn cái gì, anh đưa cô đi thẳng đến nhà hàng Quảng Đông vô cùng riêng tư mà hai người đã từng đi. Bữa cơm lần này là bữa cơm mà Thi Hảo ăn trong sự giày vò và yên lặng nhất từ trước đến nay.

 

Lương Tây Kinh không nói chuyện với cô, cô tìm chủ đề để nói mãi, sau đó cũng không tìm nữa. Ăn xong, hai người lại quay về xe. Thi Hảo tranh thủ nhìn hướng anh lái xe đi, đó là hướng đi về căn nhà mà cô thuê.

 

Xe dừng ở trước cổng khu dân cư mà Thi Hảo đang ở, Lương Tây Kinh không hề giục cô mau xuống xe, Thi Hảo cũng không tháo dây an toàn ra. Hai người cứ giằng co như thế một lúc, Thi Hảo quay đầu lại rồi nói: “Anh về thì nhớ chú ý an toàn nhé.”

 

Lương Tây Kinh: “Ừm.”

 

Thái độ của anh quá đỗi lạnh lùng, lúc Thi Hảo xuống xe khó tránh khỏi có chút phát cáu. Cô tùy tiện vươn tay đóng sầm cửa xe lại, âm thanh vang lên rất lớn. Lương Tây Kinh nghe thấy nhưng chẳng mảy may cau mày. Anh nhướng mi mắt nhìn người đã đi khuất khỏi tầm mắt, anh hạ kính xe xuống, lấy một điếu thuốc ra khỏi hộp thuốc đã lâu không đụng đến rồi châm lửa.

 

Đêm khuya thanh vắng, tiếng còi xe cứ vang lên mãi không ngừng. Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, một điếu thuốc đã cháy hết, Lương Tây Kinh cũng theo đó mà lái xe rời đi trong đêm.

 

Ở một bên khác, sau khi về nhà, Thi Hảo càng suy nghĩ thì lại càng thấy phiền muộn. Cô biết chuyện mình làm hôm nay có hơi quá đáng, cả ngày hôm qua cũng thế. Nhưng mà Lương Tây Kinh biết là cô rất ghét chiến tranh lạnh.  Cô là loại người khi có chuyện gì bất mãn sẽ nói thẳng ra luôn, hai người sẽ cùng bàn bạc rồi giải quyết chứ không phải giống như bây giờ.

 

Cũng không đắn đo gì thêm, Thi Hảo mang lại đôi giày mà cô vừa mới cởi ra, sau đó cầm điện thoại rồi đi ra ngoài. Không ngờ rằng cô vừa mới ra đến cổng của khu dân cư thì trời mưa như trút nước. Thi Hảo ngẩng đầu lên nhìn, cô chần chừ trong giây lát nhưng cô vẫn quyết định không quay về nhà lấy ô. Cô gọi một chiếc xe taxi lại rồi đi thẳng đến biệt thự. Ngạc nhiên thay, Lương Tây Kinh vẫn chưa về đến nhà.

 

Sau khi xuống xe ở trước cổng, Thi Hảo nhìn chằm chằm vào căn nhà tối om rồi suy nghĩ vài giây, sau đó gửi tin nhắn cho Lương Tây Kinh: [Anh vẫn chưa về nhà à?]

 

Tin nhắn được gửi đi nhưng Lương Tây Kinh không có trả lời ngay lập tức. Thi Hảo cũng không thấy bất ngờ vì vốn dĩ anh cũng không phải kiểu người thích xem điện thoại. Đã vài phút trôi qua rồi nhưng Thi Hảo cũng chẳng đợi được tin nhắn của anh. Bên ngoài trời đang mưa to, từng cơn gió thổi qua khiến cô cảm thấy hơi lạnh. Thi Hảo cũng không hề do dự gì, cô trực tiếp nhập mật khẩu để mở cửa ra rồi vào nhà trước Lương Tây Kinh một bước.

 

 

Lúc mà Lương Tây Kinh nhìn thấy tin nhắn của cô thì đã là mười mấy phút sau đó rồi. Sau khi đưa Thi Hảo về nhà, trên đường anh quay về thì có nhận được điện thoại của Hứa Thực gọi đến, anh ấy hỏi anh là có rảnh không, bọn họ đang chơi bóng ở ngoài sân bóng, có một người bận đột xuất không đi được nên hỏi xem Lương Tây Kinh có thể đến thay thế không. Lương Tây Kinh lập tức quay đầu xe, đi đến sân bóng.

 

“Xem cái gì đấy?” Hứa Thực một bên thì cầm khăn lông lau mồ hôi, một bên thì đưa nước khoáng cho Lương Tây Kinh nhưng anh cứ rề rà mãi mà không nhận lấy cho nên anh ấy mới lên tiếng hỏi.

 

Lương Tây Kinh che màn hình điện thoại lại, sau khi vận động thì giọng nói của anh hơi trầm thấp, anh nói: “Không có gì.”

 

Anh nghiêng người, trả lời tin nhắn của Thi Hảo: [Chưa về.]

 

Thi Hảo: [Ừm.]

Sưu Tầm, 24/01/2025 17:44:16

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện