Sau khi đổi thuốc cho Lương Tây Kinh, Thi Hảo ôm đống văn kiện anh đã ký tên trở lại vị trí làm việc.
Còn hai mươi phút nữa mới đến giờ làm việc, cô không nghỉ ngơi, sắp xếp tài liệu, lại thu xếp lịch trình buổi chiều của Lương Tây Kinh, thời gian cũng không còn lại bao nhiêu.
Buổi chiều, Thi Hảo và Lương Tây Kinh cùng nhau tham dự hai cuộc họp.
Lúc kết thúc cũng đã đến giờ tan tầm.
"Thư ký Thi."
Thi Hảo vừa trở lại vị trí, chuẩn bị chỉnh sửa lại biên bản ghi chép cuộc họp, Lý Thiến Vi đã trượt ghế lại gần: "Cô xem qua tài liệu này giúp tôi với."
Thi Hảo nhận lấy: "Để tôi xem."
Chờ đến khi Thi Hảo nói chuyện với Lý Thiến Vi xong, đồng hồ đã chỉ sáu giờ.
Cùng lúc đó, màn hình điện thoại của cô sáng lên.
Thi Hảo liếc mắt nhìn, là tin nhắn của Lương Tây Kinh, hỏi cô tan làm lúc nào.
Thi Hảo trả lời: "Em phải tăng ca."
Lương Tây Kinh: "?"
Thi Hảo: "Biên bản ghi chép cuộc họp còn chưa chỉnh sửa xong."
Mặc dù không ai nói cần gấp nhưng Thi Hảo thích việc nào làm xong luôn trong ngày hôm đấy.
Cô ấy không thích gia tăng gánh nặng khối lượng công việc cho ngày hôm sau.
Lương Tây Kinh biết phong cách làm việc của cô: "Xong rồi thì báo cho anh biết."
Thi Hảo sửng sốt: "Anh không đi?"
Lương Tây Kinh: "Em muốn anh đi à?"
Câu hỏi bị ném lại cho mình, Thi Hảo nhìn chằm chằm cuộc đối thoại của hai người mấy giây, ngón tay khẽ nhúc nhích: "Tổng giám đốc Lương muốn làm gì thì làm."
Thấy tin nhắn trả lời của Thi Hảo, khóe môi Lương Tây Kinh khẽ nhếch lên.
Anh nhìn chiếc đồng hồ tích tắc chuyển động trên tường, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Một lúc sau, chuông điện thoại di động vang lên.
Lương Tây Kinh liếc mắt nhìn, là Cận Thanh Trạc gọi tới.
"Tổng giám đốc Cận sáu giờ rồi còn chưa ngủ?" Lương Tây Kinh nghe máy, trêu chọc.
Cận Thanh Trạc: "Đáng tiếc là hôm nay sáu giờ tôi đã dậy rồi."
Lương Tây Kinh: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
"Quan tâm cậu sống c.h.ế.t thế nào." Cận Thanh Trạc nói chuyện không khách khí hơn Thi Hảo chút nào.
Lương Tây Kinh: "..."
Cận Thanh Trạc cố ý nói: "Vết thương sao rồi, có nặng không?"
Lương Tây Kinh nghiến răng nói: "Không phiền tổng giám đốc Cận quan tâm, còn sống."
Nghe vậy, Cận Thanh Trạc cười nói: "Vậy thì tốt, ráng sống đến khi tôi về nước."
Lương Tây Kinh hơi giật mình, kinh ngạc nheo mắt: "Sao, chịu quay về rồi?"
Mấy năm trước, Cận Thanh Trạc tiếp quản công việc ở nước ngoài của tập đoàn nhà mình, định cư ở New York.
Không ít người bất ngờ trước hành động của anh ấy.
Anh ấy cũng không phải là người thích làm việc ở nước ngoài, tiếc là không ai biết nguyên nhân trong đó.
Lương Tây Kinh biết một chút nhưng anh cũng không phải kẻ lắm mồm.
Cận Thanh Trạc ừ một tiếng, nhìn bầu trời âm u đầy sương mù ngoài cửa sổ: "Đã đến lúc trở về rồi."
Lương Tây Kinh: "Hoan nghênh."
Cận Thanh Trạc: "Trở lại rồi cậu hoan nghênh sau."
Lương Tây Kinh mỉm cười: "Khi nào về?"
Cận Thanh Trạc suy nghĩ một lát: "Ít nhất cũng phải ba tháng sau."
Anh ấy phụ trách khá nhiều dự án, bàn giao lại sẽ cần một khoảng thời gian nhất định.
Lương Tây Kinh đã hiểu: "Nhớ báo trước cho tôi một câu."
Cận Thanh Trạc: "Yên tâm đi."
Sau khi nói xong chuyện về nước,Cận Thanh Trạc và Lương Tây Kinh lại trò chuyện về dự án thành phố Bình.
Lúc trước bọn họ đã nhận được tin tức thành phố Bình có động thái chuẩn bị dồn lực phát triển về mảng du lịch văn hóa.
Sau khi nghiêm túc trò chuyện về công việc, Cận Thanh Trạc nhớ đến mấy tin đồn gần đây nghe được, thuận miệng trêu đùa: "Tổng giám đốc Lương, cậu ở bên đó lo liệu chuyện đấu thầu dự án thành phố Bình chắc là không có vấn đề gì lớn đâu nhỉ?"
Lương Tây Kinh khẽ mỉm cười: "Rất lớn là đằng khác."
Cận Thanh Trạc nhướng mày: "Làm sao? Con rể tương lai của tổng giám đốc Tiền cũng khó làm việc ở thành phố Bình?"
Nhà họ Tiền không chỉ là một gia đình giàu có ở thành phố Bình, mẹ của Tiền Tĩnh Hà có xuất thân đặc biệt, nhà mẹ cô ta làm chính trị.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất vì sao Lương Hanh muốn Lương Tây Kinh kết hôn với Tiền Tĩnh Hà. Có rất nhiều chuyện có tiền chưa chắc đã làm được nhưng có tiền có quyền thế thì lại khác.
Đương nhiên nhà họ Lương cũng có lai lịch nhưng phần lớn đều có quan hệ với thành phố Giang và Bắc Kinh, thành phố Bình là nơi trước kia bọn họ rất ít tiếp xúc.
Lương Tây Kinh biết ngay anh ấy sẽ nói chuyện này, anh nhếch môi dưới, lạnh lùng châm chọc: "Từ bao giờ tổng giám đốc Cận cũng nghe mấy tin đồn thất thiệt, vu vơ không có căn cứ đó thế?"
Cận Thanh Trạc "ồ" một tiếng: "Vu vơ, thất thiệt?"
Lương Tây Kinh: "Sao nào?"
Nghe ra sự khó chịu trong giọng nói của anh, Cận Thanh Trạc cười nói: "Tôi mới nói vậy thôi, sao tổng giám đốc Lương đã tức giận rồi?"