{{ msgSearch }}

Chương 50

Chồng Tôi Là Kẻ Thù

Đang Cập Nhật 891 Chữ 24/01/2025 17:44:16

Đối diện với ánh mắt sâu xa của anh, Thi Hảo nhớ tới những lời anh nói với mình trong điện thoại,vành tai hơi nóng lên: "Anh đừng quá đáng!"

 

Lương Tây Kinh nghe vậy khẽ cười, nói: "Anh còn chưa làm gì, quá đáng chỗ nào?"

 

Thi Hảo không nói ra được, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.

 

Lương Tây Kinh nhìn cô chăm chú, Thi Hảo có ngoại hình trong sáng, khi tức giận căn bản sẽ chẳng làm người ta thấy bị uy h.i.ế.p nào, ngược lại còn khiến Lương Tây Kinh cảm thấy đáng yêu hơn.

 

Anh thích dáng vẻ tức giận của cô.

 

"Anh nhìn em làm gì?" Ánh mắt anh quá nóng bỏng, Thi Hảo bị anh nhìn đến đỏ mặt.

 

Có một khoảnh khắc, thậm chí Thi Hảo sinh ra một cảm giác quần áo của mình bị anh lột sạch, trần trụi ở trước mặt anh, bị anh ngắm nghía.

 

Ánh mắt Lương Tây Kinh khẽ rung động, ra hiệu với cô: "Đứng gần lại đây."

 

Thi Hảo nhìn khoảng cách giữa hai người, bước một bước nhỏ về phía anh.

 

"..."

 

Thấy vẻ mặt của Lương Tây Kinh không tốt lắm, Thi Hảo lại tiến thêm một bước nhỏ.

 

Biết đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất cô có thể làm ra lúc này, Lương Tây Kinh không miễn cưỡng cô nữa.

 

Ánh mắt anh sáng rực nhìn Thi Hảo: "Thay thuốc giúp anh."

 

"?"

 

Thi Hảo lập tức chuyển tầm nhìn lên trán anh, nhíu mày nói: "Anh thành thật khai báo trước đi."

 

Lương Tây Kinh giả ngu: "Gì cơ?"

 

Thi Hảo lườm anh: "Vết thương này từ đâu ra?"

 

"..."

 

Sau một hồi giằng co, Lương Tây Kinh biết anh không nói thì Thi Hảo sẽ không làm gì.

 

Im lặng mấy giây, Lương Tây Kinh mới mở miệng nói: "Ông cụ đánh."

 

Thi Hảo kinh ngạc: "Chủ tịch á?"

 

Lương Hanh đánh Lương Tây Kinh làm gì?

 

Không biết nghĩ đến chuyện gì, vẻ mặt Thi Hảo sầm sì nhìn về phía Lương Tây Kinh: "Chủ tịch... Sao tự dưng lại đánh anh?"

 

Nhắc tới chuyện này, thái độ của Lương Tây Kinh lạnh nhạt, không đứng đắn nói: "Có lẽ là vì anh đã công khai ủng hộ ông ấy tìm cho anh một bà nội trẻ."

 

Thi Hảo nghe không hiểu: "Là sao?"

 

Lương Tây Kinh ngước mắt nhìn cô, vừa nói vừa quan sát những thay đổi trên nét mặt cô: "Anh nói với ông ấy là anh đồng ý để cô Tiền làm bà nội anh."

 

Thi Hảo: "..."

 

Vẻ mặt của cô ngay lập tức cứng đờ, không dám tin nhìn Lương Tây Kinh: "Anh nói gì cơ?"

 

Lương Tây Kinh cảm thấy phản ứng lúc này của cô rất thú vị, kiên nhẫn nhắc lại.

 

Nghe xong, Thi Hảo im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nói một câu nằm ngoài dự đoán của anh: "... Xem ra chủ tịch ra tay với anh vẫn còn nể tình."

 

Mọi người đều là người thông minh.

 

Lương Tây Kinh biết rõ Tiền Tĩnh Hà là đối tượng cưới xin Lương Hanh lựa chọn cho anh nhưng hết lần này tới lần khác xuyên tạc ý của ông cụ.

 

Anh đang dùng cách này để nói với ông cụ rằng anh không muốn bị sắp xếp như vậy.

 

Lương Tây Kinh nghẹn họng.

 

Thi Hảo nhìn vẻ mặt bị thương của anh, nghiêm mặt: "Trưa nào cũng phải thay thuốc sao?"

 

Lương Tây Kinh ừ một tiếng.

 

Thi Hảo trầm ngâm, nhìn chằm chằm anh một lúc rồi lại tiến về phía trước một bước nhỏ: "Đồ đâu?"

 

Lương Tây Kinh chỉ vào bàn uống trà cách đó không xa.

 

Thi Hảo liếc mắt nhìn, lúc này mới chú ý tới ở đó có một cái túi trong suốt. Cô nhấc chân đi tới, đang định cầm cái túi quay lại, sau lưng đã truyền đến một hơi thở mát lạnh quen thuộc.

 

Lương Tây Kinh đi theo cô.

 

Thi Hảo xoay người: "Thay thuốc trên ghế sô pha?"

 

Lương Tây Kinh: "Ừ."

 

Chỗ ngồi trên sô pha rộng rãi, Thi Hảo không cần ngồi xổm hay cúi người trước mặt anh, hai người có thể ngồi cùng nhau.

 

Thi Hảo không nghĩ nhiều, ngồi xuống bên cạnh Lương Tây Kinh, mở túi ra, lấy băng gạc và thuốc đã chuẩn bị sẵn bên trong ra.

 

Vết thương cũng không lớn lắm, chỉ là lực va đập quá mạnh nên để lại dấu vết.

 

Trước khi gỡ băng gạc ra, Thi Hảo không ngờ vết thương trên trán của Lương Tây Kinh lại sâu như vậy.

 

Cô nhìn chằm chằm vào vết thương rõ ràng đó, lặng lẽ nhíu mày: "... Sao anh lại không né chứ?"

 

Lương Tây Kinh rũ mắt, ánh mắt rơi xuống trên người cô: "Quên mất."

 

Thi Hảo: "..."

 

Cô không nhịn được liếc anh một cái.

 

Lương Tây Kinh cười, giơ tay khẽ chọc vào gò má mềm mại của cô, giọng hơi trầm xuống: "Ông cụ không đánh một lần sẽ không chịu bỏ qua."

 

Trận đòn này sớm muộn gì cũng phải chịu, không bằng đến sớm một chút.

 

Thi Hảo ngừng một lát, muốn nói gì đó nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra.

 

Thấy cô muốn nói lại thôi, Lương Tây Kinh thuận miệng nói: "Em muốn nói gì?"

 

Thi Hảo: "Không có gì."

 

Cô đổi đề tài, ngước mắt lên nhìn vết thương của anh, hỏi phải đổi thuốc như thế nào.

 

Lương Tây Kinh nghiêm lại, nụ cười trên gương mặt cũng phai nhạt.

 

Sưu Tầm, 24/01/2025 17:44:16

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện