Cô cảm giác cả buổi chiều mình chẳng làm gì vậy mà đã hết giờ làm rồi.
Các đồng nghiệp lục tục ra về, Thi Hảo đang dọn đồ để trên bàn thì điện thoại rung lên.
Lương Tây Kinh: “Anh chờ em ở cửa ga tàu điện ngầm nhé?”
Anh biết Thi Hảo sẽ không ngồi vào xe của anh ở công ty lúc tan làm.
Thi Hảo không hề do dự mảy may: “Anh nhắn địa chỉ nhà hàng cho em đi, em đi tàu điện ngầm qua đó.”
Lương Tây Kinh: “... Chỗ đó không có tuyến tàu điện ngầm.”
Thi Hảo nghĩ ngợi: “Vậy để em vẫy xe tới đó.”
Lương Tây Kinh thực sự không thể làm gì được trước thái độ tránh hiềm nghi của Thi Hảo.
Đây là điều hai người họ đã ước hẹn với nhau.
Bản thân anh biết Thi Hảo cố chấp như thế nào, anh cầm di động trầm tư một lúc lâu: “Anh chờ em ở chỗ công viên văn hóa* Hồ Điệp nhé.”
*Công viên văn hóa là những công viên ngoài đảm nhiệm chức năng làm đẹp môi trường cảnh quan, cung cấp nơi nghỉ ngơi, giải trí cho người dân còn phải chứa đựng các giá trị văn hóa vùng miền, lịch sử dân tộc hoặc phản ánh quá trình hội nhập văn hóa quốc tế ở Trung Quốc.
Công viên văn hóa Hồ Điệp cách trụ sở chính của tập đoàn Lương Thị ba trạm tàu điện.
Nếu gặp nhau ở đó, xác suất hai người họ bị đồng nghiệp bắt gặp cực kỳ vô cùng nhỏ.
Thi Hảo biết Lương Tây Kinh quyết tâm muốn đón cô đi cùng với anh.
Anh đã lùi một bước rồi, cô không thể không nể mặt anh.
Nghĩ vậy, Thi Hảo đáp: “Ừm, bao giờ em tới được trạm tàu điện ngầm sẽ báo với anh.”
-
Nhà hàng Tần Yến đặt nằm trên cung đường từ tập đoàn Lương Thị tới sân bay, nếu bình thường thì chỉ cần mất chưa tới nửa tiếng đồng hồ là sẽ tới nơi.
Nhưng vào giờ cao điểm tan tầm, khoảng thời gian cần để tới được đó trở thành một ẩn số.
Sau khi nhận được tin nhắn báo biển số xe mà Lương Tây Kinh gửi, Thi Hảo ngạc nhiên trong giây lát.
Cô lên xe, thắt dây an toàn xong mới quay qua nhìn người ngồi bên cạnh: “Chẳng phải đây là xe của trợ lý Dương sao?”
Lương Tây Kinh hờ hững “ừ” một tiếng, không giải thích gì nhiều.
Thi Hảo ngẩn người, cô chợt hiểu ra ý của anh.
Anh biết xe của mình quá nổi bật, cũng biết vì sao Thi Hảo không muốn lên xe của anh khi ở gần công ty. Vậy nên anh mới lái xe của trợ lý để Thi Hảo bớt phải lăn tăn lo lắng, thấp thỏm.
Nghĩ vậy, Thi Hảo hơi mím nhẹ môi: “Lương Tây Kinh.”
Lương Tây Kinh nhìn đoạn đường nhốn nháo đằng trước, lạnh nhạt đưa mắt liếc nhìn cô một cái.
Thi Hảo biết anh đang giận bèn kiếm chuyện để nói: “Tối nay chúng ta ăn gì?”
Lương Tây Kinh: “Cơm Tàu.”
Thi Hảo: “...”
Cô nghẹn lời, vẫn tiếp tục giữ nguyên nụ cười: “Cơm Tàu cũng được chia làm nhiều kiểu mà.”
Lương Tây Kinh: “Món Quảng Đông.”
Nghe thấy anh nhắc tới món Quảng Đông, mắt Thi Hảo sáng lên: “Sao tổng giám đốc Tần biết em muốn ăn món Quảng Đông vậy?”
Lương Tây Kinh không nói gì.
Thi Hảo nhìn nửa bên mặt lạnh lùng của anh một lúc lâu, không tiếp tục tự làm mình bẽ mặt thêm nữa.
Đằng trước là đoạn đường nhiều tuyến đường nhập vào làm một, tốc độ lưu thông hết sức chậm chạp.
Cô bèn lấy son và gương trong túi ra dặm lại lớp trang điểm.
Lúc trang điểm, Thi Hảo rất tập trung nên cô không để ý thấy đằng trước xảy ra tai nạn giao thông, xe của Lương Tây Kinh dừng hẳn lại.
Cô đang định đậy nắp thỏi son lại thì trước mặt bỗng nhiên phủ bóng tối.
Một giây sau, lớp son môi Thi Hảo vừa dặm lại bị làm nhòe đi.
Thi Hảo tròn mắt, chưa kịp đẩy đối phương ra.
Lương Tây Kinh đã hờ hững tự nhiên ngồi thẳng người lại trên ghế lái.
Thi Hảo: “?”
Nếu như không phải lớp son vừa tô xong đã bị nhòe đi thì suýt chút nữa Thi Hảo đã lầm tưởng là mình bị ảo giác.
Thi Hảo trố mắt ra nhìn mấy giây, lườm người ngồi bên cạnh mình, sau đó rút khăn giấy lau sạch lớp son bị nhòe đi, tô lại một lần nữa.
Thế nhưng, thật không thể ngờ nổi, cô vừa tô xong, Lương Tây Kinh lại chẳng nói chẳng rằng hôn cô thêm một lần nữa.
“...”
Sự việc cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần liền, Thi Hảo thực sự không thể nhịn nổi nữa: “Lương Tây Kinh.”
Cô nhặt thỏi son bị rơi xuống ghế lên, tức hổn hển hỏi: “Anh bị hâm đấy à?”
Thấy Thi Hảo chửi mình, Lương Tây Kinh cũng chẳng giận.
Anh liếc nhìn tình hình giao thông đằng trước, sau đó đưa mắt nhìn Thi Hảo, biến câu nói đã chần chừ bên môi vô số lần thành: “Hồi trưa em ăn cơm vui chứ hả?”
“?”
Thi Hảo ngẩn người, chợt hiểu ra người này vẫn còn để bụng chuyện cô ăn cơm với các đồng nghiệp mới bên phòng nghiên cứu và phát triển: “Anh không thấy mình trẻ con lắm à?”
Lương Tây Kinh tỏ vẻ đúng là anh trẻ con như vậy đấy.
Thi Hảo: “Tổng giám đốc Lương, anh thiếu tin tưởng vào bản thân mình tới mức ấy cơ à?”
Lương Tây Kinh trầm tĩnh nhìn cô, không nói năng gì.