Đối diện với đôi mắt trong trẻo mà đa tình đó, tim Thi Hảo bỗng loạn nhịp.
Cô mấp máy môi, thản nhiên nói: “Không vui bằng ăn cơm với anh.” Nói xong, cô không nhịn được phàn nàn: “Sao anh lại ghen với cả các em trai thế?”
Cô nói xong, Lương Tây Kinh bỗng đưa tay tuốt dây cột tóc của cô xuống.
Mái tóc của Thi Hảo đen nhánh và mềm mại, Lương Tây Kinh rất thích chúng.
Thi Hảo giật mình, cô còn chưa kịp hỏi xem anh xõa tóc cô ra để làm gì thì bóng tối đã che phủ trước mặt, ngăn không cho ánh áng bên ngoài hắt tới.
Một giây sau, khuôn mặt của Thi Hảo được một bàn tay ấm áp nâng lên. Cô ngước mắt nhìn lên, Lương Tây Kinh cụp mắt nhìn xuống, cúi đầu tìm tới môi cô.
Lương Tây Kinh cực kỳ ghét vị son môi.
Mỗi lần hôn Thi Hảo, anh đều phải lau sạch son môi của cô trước. Thế nhưng lúc này đây, anh lại mút sạch toàn bộ số son môi mà anh làm nhòe đi trên môi Thi Hảo.
Xế chiều, nắng tàn, mặt trời lặn, xe cộ ồn ào nhốn nháo trên đường.
Chiếc xe dừng lại giữa đường, cửa sổ xe đóng chặt. Trong không gian kín không kẽ hở, người ngoài không thể nhìn trộm được vào trong xe, Lương Tây Kinh hôn Thi Hảo một lúc lâu.
Nhiệt độ trong xe tăng cao.
Thi Hảo đưa tay đáp lại anh, Lương Tây Kinh hôn càng thêm say đắm.
Anh không nói một lời, đưa lưỡi cạy hàm răng của Thi Hảo ra, tiến quân thần tốc.
Sau một lúc lâu, Lương Tây Kinh mới dừng lại.
Anh lùi người lại, nới rộng khoảng cách giữa anh và Thi Hảo, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, giọng anh khàn khàn: “Em đói chưa?”
Thi Hảo nhấp cánh môi bị anh hôn sưng đỏ, dằn trái tim đập loạn nhịp lại: “... Nếu như em nói chưa đói thì anh còn định làm gì nữa?”
Nghe vậy, Lương Tây Kinh cười một tiếng.
Anh nâng khuôn mặt bé bằng bàn tay của cô lên, ngón tay thon dài khẽ lau vệt son còn dính ở khóe môi Thi Hảo, nói thật khẽ: “Đường vẫn chưa hết tắc, chúng ta hôn thêm một lát nữa đi.”
“...”
Hai người lặng lẽ hôn nhau bên trong chiếc xe kín mít.
Khi nụ hôn này kết thúc, chút mâu thuẫn nhỏ giữa hai người đã tan thành mây khói.
-
Lúc Thi Hảo và Lương Tây Kinh tới nhà hàng, Tần Yến đã chờ họ gần một tiếng đồng hồ.
Anh ấy đói đến độ n.g.ự.c dán vào lưng, nheo mắt nhìn hai người lần lượt đi vào phòng VIP: “Lúc hai người đến trễ có nghĩ tới chuyện sống c.h.ế.t của tôi không?”
Lương Tây Kinh nhướn mí mắt: “Tổng giám đốc Tần không ăn một bữa thì c.h.ế.t à?”
Tần Yến: “...”
Nghe vậy, Thi Hảo nín cười: “Tổng giám đốc Tần, trên đường chúng tôi tới đây xảy ra một vụ xe húc đuôi nên đường bị tắc mất một lúc.”
“Nói vậy còn nghe được.” Biết hai người không cố ý đến trễ, tâm trạng Tần Yến khá hơn một chút, anh ấy đưa thực đơn cho Thi Hảo: “Thư ký Thi muốn ăn gì cứ gọi thoải mái.”
Thi Hảo đưa tay ra nhận: “Vậy tôi xin cảm ơn tổng giám đốc Tần trước.”
Tần Yến phẩy tay: “Không cần phải khách sáo với tôi đâu.”
Gọi đồ ăn xong, Thi Hảo cầm cốc nước ấm Lương Tây Kinh đẩy qua cho mình nhấp vài ngụm.
“Độ ấm có vừa không?” Lương Tây Kinh hỏi.
Thi Hảo: “Vừa.”
Lúc Tần Yến lơ đãng ngước mắt lên nhìn, hai người ngồi đối diện đã chuyển từ thảo luận độ ấm của nước trắng sang mùi vị của nó.
Thi Hảo cảm thấy nước trắng của nhà hàng này hơi có vị ngọt.
Tần Yến nghĩ thầm, anh ấy gọi nước khoáng mất tiền mua của nhà hàng, đương nhiên là mùi vị phải khác với nước trắng bình thường rồi.
Chỉ có điều…
Tần Yến chuyển mắt nhìn khuôn mặt ấm áp hiếm thấy của Lương Tây Kinh, âm thầm tặc lưỡi. Sức nặng của Thi Hảo trong lòng Lương Tây Kinh chắc hẳn lớn hơn anh ấy nghĩ, thậm chí cũng lớn hơn so với Lương Tây Kinh nghĩ.
Tần Yến đang nghĩ ngợi thất thần thì tiếng gõ cửa vang lên.
Nhân viên nhà hàng mang thức ăn lên. Thi Hảo đã khá đói rồi nên không hề khách sáo với Tần Yến, bắt đầu ăn như gió cuốn. Cô rất thích đồ ăn thanh đạm, món Quảng Đông là phong cách ẩm thực cô vô cùng yêu thích.
Trước khi tới nhà hàng này, Ôn Ỷ từng nói với Thi Hảo, ở thành phố Giang có mở một nhà hàng món Quảng Đông cực kỳ ngon.
Đợi cuối tuần nào đó cả hai người đều rảnh thì cùng nhau đi ăn, chắc chắn Thi Hảo sẽ thích.
Thi Hảo vô thức ăn khá nhiều.
Cơm nước xong xuôi, Thi Hảo và Lương Tây Kinh tiễn Tần Yến ra sân bay. Anh ấy đợi hai người quá lâu nên đã bảo lái xe của mình về trước.
Sau khi đưa Tần Yến ra sân bay, Thi Hảo và Lương Tây Kinh về lại nội thành.
Thấy Lương Tây Kinh cho xe chạy thẳng theo đường về biệt thự, Thi Hảo quay đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, ẩn ý nói: “Sếp Lương, em ở Quế Hoa Uyển.”
Lương Tây Kinh: “Anh biết.”
Thi Hảo: “... Anh không định đưa em về nhà à?”
Đằng trước chuyển sang đèn đỏ, Lương Tây Kinh quay đầu hỏi cô: “Em không muốn qua bên biệt thự à?”
Đối diện với đôi mắt mê hồn ấy, Thi Hảo l.i.ế.m môi, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Em sợ mai đi làm muộn.”
Nghe vậy, Lương Tây Kinh bóp nhẹ ngón tay chuyển động lung tung của Thi Hảo: “Anh không trừ lương của em đâu.”
“...”