Sau khi trả lời Lương Tây Kinh xong, Thi Hảo không để ý tới điện thoại nữa.
Hiện tại vẫn đang là giờ cơm trưa, Lý Thiến Vi kéo cô đi xuống quán cà phê bên dưới tòa nhà để ngồi phơi nắng.
Nắng xuân ấm áp, ánh nắng chiếu rọi bên ngoài khung cửa sổ sát đất ánh lên những đốm sáng vàng nho nhỏ trên mặt bàn.
Lý Thiến Vi gọi hai tách cà phê, từ từ nhắm mắt lại sưởi nắng, cảm thán bảo: “Nếu như ngày nào cũng được thong thả như thế này thì tốt biết bao.”
Thi Hảo uống một ngụm cà phê, nhướng mày: “Nếu ngày nào cũng thong thả thế này thì tiền thưởng sẽ giảm ít nhất một nửa.”
“...”
Lý Thiến Vi bất đắc dĩ liếc nhìn cô: “Đừng phá hủy giấc mộng hão huyền của tôi.”
Thi Hảo bĩu môi, tử tế đáp: “Được thôi.”
Hai người ngồi yên lặng được một lúc, Lý Thiến Vi bỗng nhiên nhìn chằm chằm cô: “Thi Hảo.”
Thi Hảo hắng giọng: “Cô lại có cảm nghĩ gì à?”
Lý Thiến Vi chống cằm, hiếu kì hỏi: “Cô là người máy à?”
“?”
Thi Hảo sững sờ, thắc mắc nhìn Lý Thiến Vi: “Sao đột nhiên cô lại hỏi vậy?”
“Tôi cảm thấy dường như cô không bao giờ biết mệt hay mong chờ đến ngày nghỉ vậy.” Lý Thiến Vi ăn ngay nói thật: “Lần nào bọn tôi than trời than đất vì phải tăng ca cũng chẳng bao giờ thấy cô phàn nàn gì.”
Kể từ khi vào làm cho công ty tới giờ, Lý Thiến Vi chưa từng nghe thấy Thi Hảo phàn nàn chuyện công việc một lần nào.
Nghe cô ấy nói vậy, Thi Hảo cười, nói đùa: “Tôi lén phàn nàn thầm trong lòng đấy.”
Lý Thiến Vi: “...”
Thi Hảo mỉm cười, im lặng một thoáng rồi thong thả nói: “Không phải tôi không mệt đâu nhưng so với những chuyện khác thì tôi thấy khoảng thời gian đi làm, được trải nghiệm cuộc sống là khoảng thời gian rất phong phú, rất vui vẻ.”
“Hả?” Lý Thiến Vi không hiểu cho lắm: “Nghĩa là sao cơ?”
Chẳng lẽ trước đây Thi Hảo không đi làm cũng không được trải nghiệm cuộc sống hay sao? Không đi làm thì còn có thể hiểu được, trước khi đi làm thì đi học nhưng không trải nghiệm cuộc sống nghĩa là gì?
Thi Hảo: “Ý tôi là tôi rất thích cuộc sống hiện tại.”
Lý Thiến Vi chậm chạp chớp chớp mắt: “Tôi hiểu rồi.” Cô ấy thở dài, nhìn những bóng người muôn hình muôn vẻ bước qua ngoài cửa sổ: “Mặc dù tôi cũng thích công việc hiện tại nhưng tôi vẫn thích bất ngờ giàu xổi hơn, không muốn phải đi làm.”
Thi Hảo dở khóc dở cười, đang định an ủi Lý Thiến Vi thì cô ấy lại chợt đổi chủ đề: “Thi Hảo, cô nghĩ những người như cô Tiền liệu có phiền não chuyện gì không nhỉ?”
“...” Thi Hảo giật mình, cũng nhìn đăm đăm ngoài cửa sổ giống Lý Thiến Vi một lúc: “Tôi không biết.”
Cô không thể đặt mình vào vị trí đó để trả lời.
Lý Thiến Vi gật đầu: “Cũng phải, bọn họ khác chúng ta quá nhiều, sao chúng ta có thể đoán được chứ.”
Thi Hảo hắng giọng, kín đáo đổi đề tài.
-
Hai người họ ngồi ở quán cà phê hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó quay trở lại văn phòng.
Vẫn chưa tới giờ bắt đầu ca làm buổi chiều, hầu hết các đồng nghiệp đều đang nghỉ ngơi.
Thi Hảo ngồi xuống ghế, đưa tay xoa bóp vai gáy nhức mỏi.
Cô đang bóp thì Lương Tây Kinh đi ra ngoài quay trở lại, đút hai tay vào túi quần, không đánh mắt nhìn hai bên, cứ thế đi lướt qua chỗ ngồi của cô, về văn phòng.
Nhiệt độ buổi trưa tương đối cao, không biết anh đã cởi áo vest ra từ khi nào, chỉ còn lại mỗi chiếc sơ mi đen được là lượt phẳng phiu tôn lên khí chất lạnh lùng, sang trọng của anh.
Thi Hảo lạnh nhạt liếc nhìn rồi thôi, không nhìn nữa.
Bỗng nhiên, màn hình chiếc điện thoại cô để trên bàn chợt sáng lên.
Lương Tây Kinh: “Em có chuyện gì muốn nói với anh à?”
Thi Hảo: “?”
Lương Tây Kinh: “Em nhìn anh còn gì.”
Thi Hảo nghẹn lời trước câu trả lời của anh, âm thầm bó tay với anh một lúc, sau đó mới trả lời anh: “Tổng giám đốc Lương, anh đừng tự mình đa tình.”
Trong văn phòng tổng giám đốc, Lương Tây Kinh nhíu mày đọc tin nhắn Thi Hảo gửi cho mình, là anh tự đa tình à?
Anh nhẹ nhàng di chuyển ngón tay, cúi đầu xuống nhắn: “Mười giờ tối, Tần Yến sẽ bay về Bắc Kinh.”
Thi Hảo: “Vậy thì sao?”
Lương Tây Kinh: “Cậu ấy nói muốn mời em ăn cơm, em có đi không?”
Thi Hảo ngẩn người, nhìn chằm chằm tin nhắn Lương Tây Kinh gửi cho mình một lúc lâu, sau đó hỏi lại: “Anh ấy mời em à?”
Lương Tây Kinh: “Mời chúng ta.”
Sợ Thi Hảo lo lắng, Lương Tây Kinh lại nói thêm: “Chỉ có ba người chúng ta thôi.”
Thi Hảo không biết tại sao Tần Yến lại muốn mời cô ăn cơm nhưng người ta đã có lòng, cô không thể từ chối được. Tần Yến là người quen duy nhất của Lương Tây Kinh biết mối quan hệ của hai người họ, thỉnh thoảng tình cờ gặp Thi Hảo cũng luôn hết sức quan tâm cô.
Thi Hảo không thể từ chối bữa cơm này được.
Thi Hảo: “Được thôi, có cần em đặt chỗ ở nhà hàng trước không?”
Lương Tây Kinh: “Để cậu ấy tự đặt đi, em muốn ăn gì?”
Thi Hảo đọc dòng chữ Lương Tây Kinh nhắn tới, giấu ý cười trong mắt, cố ý nói: “Sao cũng được, em không kén ăn.”
Lương Tây Kinh kén ăn: “...”
Thi Hảo vẫn luôn cảm thấy, chỉ cần có gì đó để mong chờ thì thời gian luôn trôi nhanh hơn so với thực tế.