{{ msgSearch }}

Chương 47: Cái gì cũng hai tệ.

Anh Làm Màu, Tôi Làm Lố, Cùng Nhau Chấn Chỉnh Showbiz

Sơn Ngoại 1155 Chữ 12/01/2025 12:55:41

Cuối cùng, kế hoạch phá vỡ tam quan này đã bị chặn đứng.

Sau khi Kỳ Dư hứa sẽ không phát rồ vào nửa đêm, Giang Kỳ Ngộ mới yên tâm đặt điện thoại xuống ngủ.

Hôm sau, mọi người lại bị đồng hồ báo thức của đạo diễn Trương đánh thức.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, tập trung ở phòng khách, đạo diễn Trương cầm loa nhỏ lên, thông báo nhiệm vụ hôm nay.

“Chắc hẳn sau chuyến đi trên đảo hoang mấy hôm trước, mọi người đã quen thân với nhau, cũng có những hiểu biết sâu sắc hơn.”

“Hôm nay, là ngày đầu tiên Hiểu Yêu trở lại, chúng tôi sẽ đưa mọi người đến một nơi bí mật, mọi người sẽ tự tay chọn món quà mà mình ưng ý ở đó.”

“Chiều nay về, sẽ là phần tặng quà cho nhau.”

Các chương trình hẹn hò thường có phần tặng quà, nhưng hầu hết đều yêu cầu khách mời tự chuẩn bị.

Còn ekip chương trình đã sáng tạo một chút, kết hợp với livestream, để khán giả có thể cùng đồng hành với khách mời chọn quà.

Và tranh thủ đoán già đoán non xem khách mời sẽ tặng quà cho ai, tăng tính tương tác với khán giả.

Nên luật chơi vừa được công bố, bình luận đã vỗ tay rầm rầm.

Fan couple nhảy múa tưng bừng, hào hứng hết nấc.

Trên xe buýt đến điểm mua sắm bí mật, Phương Tự Bạch ngồi sau Giang Kỳ Ngộ lén lút chìa đầu ra.

Cậu chọc chọc vào tay cô, hạ giọng, hỏi với vẻ mong chờ:

“Chị Kỳ Ngộ, chị định tặng quà cho ai vậy?”

Giang Kỳ Ngộ liếc nhìn cậu, suy nghĩ một lúc rồi đáp:

“Cho người tặng quà cho tôi, và là người tôi thích.”

Đối với những người đáng ghét, cô chỉ muốn tặng một thứ.

Xuống mồ.

Phương Tự Bạch nghe vậy mắt sáng rực, rồi cười toe toét, hỏi dồn:

“Vậy chị thích người như thế nào, thích quà gì?”

Nói xong, cậu bỗng thấy mình hỏi hơi lộ liễu, vội vàng bổ sung:

“Không phải em muốn biết đâu, chỉ là hỏi vu vơ thôi.”

Giang Kỳ Ngộ cũng không vạch trần cậu, chỉ lơ đãng quay ra nhìn ngoài cửa sổ, diễn vẻ thanh cao, thoát tục:

“Thích một người, thì không cần để ý anh ta có cao hay không, có đẹp trai hay không, có thời gian dành cho mình hay không, và chiếc Porsche mà anh ta tặng là màu gì.”

“...”

Nghe đến câu cuối, Phương Tự Bạch suýt nữa thì ngã lăn ra khỏi ghế.

Cậu đang định nói gì đó, thì bị một tiếng cười khẩy cắt ngang.

Lục Hành lạnh lùng nhìn Giang Kỳ Ngộ với vẻ mặt khinh bỉ khó thấy, như đang nửa đùa nửa thật:

“Không ngờ, cô cũng thực dụng đấy.”

“Không không không...”

Giang Kỳ Ngộ không chút do dự, nhìn Lục Hành, kiên quyết lắc đầu:

“Tôi còn thực dụng hơn anh tưởng đấy.”

Không ngờ cô lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, Lục Hành cứng họng, rồi quay đi, nhưng ánh mắt vẫn đầy châm chọc.

Cuộc trò chuyện của họ tất nhiên bị khán giả trong phòng livestream thu vào tầm mắt, antifan bắt đầu cà khịa:

[Giang Kỳ Ngộ này cũng tự biết thân biết phận đấy, vừa thực dụng vừa ham tiền.]

[Còn tặng Porsche, đừng làm trò nữa, ai tặng cô ta Porsche tôi cười vào mặt anh ta.]

[Thực dụng thì làm sao? Không thực dụng, thì đi làm miễn phí cho sếp à? Cao thượng lắm, đi ăn xin xem có ai thèm cho không?]

[Lục Hành nhiều chuyện quá rồi đấy, cô Giáo Dài của chúng tôi thích Porsche thì làm sao? Tôi cũng thích.]

[Tôi cũng thích +1]

[...]

Bình luận ồn ào, trong xe lại yên ắng.

Họ ngồi trên xe bus hồi lâu, cuối cùng cũng đến điểm mua sắm bí ẩn.

Đứng trước cửa trung tâm mua sắm ba tầng, tám người nhìn dòng chữ [Siêu thị bách hóa hai tệ] to tướng trên biển hiệu.

“...”

Ai nấy đều câm nín.

Đạo diễn Trương tuyên bố, mỗi người một chiếc xe đẩy, trong thời gian quy định, không giới hạn tiền bạc, không giới hạn số lượng.

Chỉ cần là thứ để vừa xe đẩy, đều có thể làm quà tặng.

Trong siêu thị bách hóa ba tầng này, ekip chương trình đã giấu hai hộp quà.

Là những món quà đặc biệt có giá trị vượt xa những món đồ hai tệ trên kệ.

Giới hạn của điểm mua sắm này khiến những món quà mà họ đã lên kế hoạch từ trước tan thành mây khói.

Đồng thời, cơ chế quà tặng đặc biệt này cũng kích thích các khách mời, tăng thêm sự thú vị cho chương trình.

Tất nhiên, khán giả rất hài lòng khi thấy họ bối rối.

[Ekip chương trình, các anh đúng là hiểu quà tặng là gì.]

[Cứu tôi với, ban đầu tôi còn nghĩ nghèo hạn chế trí tưởng tượng của tôi, hóa ra là không đủ nghèo mới hạn chế trí tưởng tượng của tôi!]

[Ha ha ha tôi hóng lắm rồi, không biết họ sẽ chọn quà gì cho nhau.]

Cứ như vậy, sau khi phổ biến luật chơi, ekip chương trình phát cho mỗi người một chiếc xe đẩy.

Tiếng còi vừa vang lên, tám khách mời nghiêm túc lao vào siêu thị với nhạc nền “Toàn bộ bán hai tệ, muốn gì cứ lấy, cái gì cũng hai tệ...”

Không biết ekip chương trình tìm đâu ra cái siêu thị bách hóa hai tệ này.

Ba tầng rộng thênh thang, được chia thành nhiều khu vực, ngập tràn những món đồ quen thuộc lẫn lạ lẫm, có ích lẫn vô dụng.

Chu Thuấn và Phương Tự Bạch vừa vào đã phi thẳng lên lầu, Giang Lăng và Khương Miên lượn hai vòng ở tầng một rồi cũng lên tầng hai.

Lục Hành đến khu văn phòng phẩm, Tống Nghiên đến khu đồ gia dụng.

Họ đều ngầm áp dụng chiến thuật:

Vừa tìm quà bí mật, vừa nhắm thứ gì lấy thứ đó, có dùng được hay không thì về rồi tính.

Chỉ có Giang Kỳ Ngộ và Kỳ Dư là bình tĩnh, như khách hàng đến dạo chơi, chậm rãi đẩy xe đi giữa các kệ hàng.

Giang Kỳ Ngộ vừa đi vừa xem, thấy thứ gì thích, tò mò thì dừng lại xem, nhưng không cho vào xe, xem xong là đi.

Còn Kỳ Dư lố hơn, thậm chí còn ném xe đẩy ở cửa, lang thang ở tầng một.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tám người tỏa ra khắp siêu thị ba tầng, tìm kiếm thứ mình cần.

“Tút -”

“Hết giờ.”

Tiếng còi lại vang lên.

Các nhân viên lén lút kiểm kê, đóng gói số đồ mà họ đã chọn, đợi đến khi về căn hộ sẽ trưng bày trong phần tặng quà.

Về đến căn hộ Hiểu Yêu, ekip chương trình cho mỗi người nửa tiếng để chọn và gói quà.

Cuối cùng, mọi người tập trung ở phòng khách, tay cầm món quà định tặng, vẻ mặt khó tả.

Sưu Tầm, 12/01/2025 12:55:41

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện