“Được rồi, vì mọi người đã chuẩn bị xong, vậy thì tiếp theo xin mời các khách mời trao đổi quà với nhau!”
Đạo diễn Trương vừa dứt lời, Tống Nghiên đã giơ tay đầu tiên, cô ôm hộp quà được gói cẩn thận, cười nhìn vào ống kính:
“Tôi chọn tặng quà cho một ca sĩ tài năng.”
Nói xong, cô vẫn giữ nụ cười, quay sang nhìn ca sĩ duy nhất:
“Chu Thuấn, đây là quà cho anh.”
Vừa dứt lời, ai nấy đều ngầm hiểu, bình luận càng thêm náo nhiệt:
[Thuận Mắt lên hương!]
[Quả nhiên Tống Nghiên có ý với Chu Thuấn, chị đại thẳng thắn × ca sĩ tài năng, tôi chèo trước!]
[Trời ơi, ngọt quá, sâu răng mất!]
Chu Thuấn nghe vậy, tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn đỏ mặt dưới ánh mắt trêu chọc của mọi người.
Anh ta cố gắng giữ bình tĩnh, nhận quà của Tống Nghiên, rồi tiện tay đưa túi quà trên tay mình ra:
“Quà của tôi cũng là tặng cho cô.”
[Song phương cảm nắng nhau, họ nhất định là cảm nắng nhau!]
[Thuận Mắt khóa rồi, chìa khóa tôi nhai nát rồi!!!]
Hai người trao đổi quà xong, Khương Miên cũng cầm hộp quà trên tay, cười với Kỳ Dư:
“Anh Dư, đây là quà của em.”
Kỳ Dư nghe vậy nhướng mắt, nhìn hộp quà được gói tinh xảo trên tay cô ta, gật đầu:
“Ừm, gói đẹp đấy.”
Rồi anh không đưa tay ra nhận, cũng không có thêm hành động nào khác, thản nhiên quay đi.
[Sếp Kỳ này... không nghĩ là Khương Miên chỉ đưa quà cho anh ấy xem thôi đấy chứ?]
[Nhà tư bản bất lịch sự, quà của bé Miên gói đẹp thế, đưa đến tận tay rồi mà sao không nhận?!]
[Này, nói vậy tôi không vui đâu, Khương Miên có nói là tặng cho Sếp Kỳ đâu, lỡ đâu đúng là đưa cho anh ấy xem thì sao? Trẻ con mà, suy nghĩ còn phải đoán?]
“...”
Khương Miên không ngờ Kỳ Dư lại phũ mình như vậy trước mặt mọi người, nụ cười cứng đờ.
Rồi cô ta hoàn hồn, tưởng anh đang giận chuyện tối qua, vẻ mặt dịu dàng ngay lập tức, ngây thơ cười với anh:
“Anh Dư, tối qua là em suy nghĩ không chu đáo, món quà này coi như là lời xin lỗi của em, mong anh nhận cho.”
Cô ta vừa nói xong, không chỉ Lục Hành nổi đóa, mà bình luận cũng bùng nổ.
[Cái gì cái gì cái gì!!! Tôi vừa nghe thấy gì thế này?!]
[Tôi đã nói tối qua không livestream sẽ có biến mà! Xin ekip chương trình tung chuyện tối qua ra!]
[Fan Dư Miên đâu rồi! Hóa ra Dư Miên mới là chân ái?!!]
[Xui xẻo! Dư Miên tà đạo biến đi! Biến đi! Biến đi! Tôi ủng hộ Trường Nhĩ!]
Nghe cô ta nói vậy, Lục Hành suýt nữa thì bóp nát món quà trên tay, Giang Kỳ Ngộ cũng kinh ngạc nhìn Khương Miên.
Theo đuổi Kỳ Dư?
Chị gái này gan thật đấy...
Nỗi lo của cô không phải không có lý, quả nhiên, Kỳ Dư nghe xong những lời mập mờ đó, chỉ nhìn Khương Miên.
Anh không phản bác hay giải thích gì, chỉ lạnh lùng gật đầu:
“Đồ thì tôi nhận, còn tấm lòng thì cô cất đi.”
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cười mệt nghỉ một lát ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...]
[Ai vừa nói Dư Miên đấy, ra đây ăn đòn!]
[Đúng là “Anh Tát”, anh ấy coi thường tất cả mọi người một cách công bằng.]
[Chậc, Kỳ Dư không phải lúc nào cũng vậy sao, trước đây anh ta còn nói Giang Kỳ Ngộ buồn cười, chứng minh được gì?]
Bình luận náo loạn, fan Dư Miên, Trường Nhĩ, Lục Miên và fan only của họ chiến nhau ác liệt, không khí ở hiện trường cũng rất căng thẳng.
“...”
Khương Miên lại bị anh chặn họng, đơ người một lúc mới gượng cười, giả vờ thản nhiên đẩy hộp quà về phía Kỳ Dư.
Phương Tự Bạch thấy vậy, vội vàng cười gượng gạo chữa cháy.
“Chị Kỳ Ngộ.”
Cậu ngượng ngùng gãi đầu, đưa món quà đã chuẩn bị đến:
“Cái này em chọn kỹ lắm, thấy hợp với chị...”
“Cảm ơn nhé!”
Giang Kỳ Ngộ cũng không do dự, đưa tay nhận quà.
“Cái kia...”
Phương Tự Bạch - người vừa tặng quà - hình như còn muốn nói gì đó, cậu nhìn hộp quà nhỏ trên tay Giang Kỳ Ngộ với vẻ mong chờ, giọng điệu như một đứa trẻ đòi kẹo:
“Chị Kỳ Ngộ, chị định tặng quà cho ai vậy?”
“Ồ, cái này à.”
Giang Kỳ Ngộ cũng không giấu giếm, lơ đãng lắc lắc chiếc hộp nhỏ trên tay, định nói cậu thích thì tặng cậu, thì...
“Khụ.”
Bị một tiếng ho cắt ngang.
Kỳ Dư bất giác nắm tay, ho khan, rồi mới nhướng mắt nhìn cô, đôi mắt sắc bén lộ rõ vẻ cảnh cáo.
Kỳ lạ thay, Giang Kỳ Ngộ như hiểu ra, hoặc là nhìn thấu được ánh mắt vừa kiêu ngạo vừa mong chờ của anh.
“Món quà này của tôi...”
Cô nhìn Phương Tự Bạch, bất lực nhún vai:
“Là tặng cho sếp Kỳ, cảm ơn anh ấy thường xuyên nấu cơm cho chúng ta.”
“A...”
Nghe vậy, ánh mắt mong chờ của Phương Tự Bạch mờ đi, nếu lúc này cậu có tai, chắc chắn cũng sẽ cụp xuống.
Còn Kỳ Dư - người nghe được câu trả lời mình mong muốn - thì ngược lại.
Tuy anh không biểu lộ rõ như Phương Tự Bạch, nhưng vẫn ngồi thẳng dậy, nhướng mày nhận lấy chiếc hộp nhỏ từ Giang Kỳ Ngộ.
Rồi giả vờ đẩy gói quà mỏng dính trước mặt ra:
“Nếu vậy, tôi cũng không nhận không của cô, lấy cái này đổi với cô nhé.”
Hành động gần như thiên vị này của anh tất nhiên khiến fan Trường Nhĩ trên livestream vui mừng.
[Ai dám nói cặp đôi của tôi là giả? Hint thiên vị luôn là bằng chứng thép!]
[Thiên vị quá rồi đấy, Anh Tát ưu ái ai tôi không nói đâu.]
[Tôi cả đời tích đức, thấy cặp đôi thành đôi là chuyện phải thế!]
[Bạch Bạch đừng khóc, cô Giáo Dài không cần cậu thì chúng tôi cần!]
“Cảm ơn cảm ơn.”
Giang Kỳ Ngộ cười nhận quà, nhưng không để tâm lắm.
Dù sao cô cũng thấy Kỳ Dư lang thang ở tầng một, chắc là giống cô, lấy đại thứ gì đó để qua nhiệm vụ.
Lục Hành không biết trúng tà gì, quay sang tặng quà cho Giang Lăng đang ngơ ngác, còn Giang Lăng hết hồn tặng quà lại cho anh ta.
Bây giờ, ai cũng có quà, chỉ có Khương Miên và Phương Tự Bạch là trắng tay.
Nhưng luật là luật, đạo diễn Trương đành tuân theo:
“Được rồi, phần trao đổi quà kết thúc, bây giờ xin mời mọi người mở quà ra, trưng bày món quà mình nhận được.”
“Và xin mời người tặng quà, giải thích lý do mình chọn món quà này.”