{{ msgSearch }}

Chương 46: Không cần thiết phải làm vậy đâu nhỉ?

Anh Làm Màu, Tôi Làm Lố, Cùng Nhau Chấn Chỉnh Showbiz

Sơn Ngoại 1243 Chữ 12/01/2025 12:55:41

“Đừng nói là cô định “nghía” tới tôi nhé?”

Cô vừa nói ra, càng nghĩ càng thấy có lý.

Khương Miên này nếu thực sự thích Kỳ Dư, thì cứ tranh thủ lúc này gõ cửa phòng anh là được rồi, sao lại phải cất công đến tìm cô thú nhận vào lúc nửa đêm?

Còn bảo mình đừng để tâm, hít hà...

Không đúng, chuyện này sai sai.

Giang Kỳ Ngộ càng nghĩ càng thấy lệch lạc, ánh mắt nhìn Khương Miên cũng dần biến chất.

Còn Khương Miên thì càng thêm khó chịu.

Theo cô ta, nếu Giang Kỳ Ngộ cũng trọng sinh như mình, thì việc cô từ bỏ Lục Hành, chuyển hướng sang Kỳ Dư cũng là điều dễ hiểu.

Dù sao thì mười năm sau, người nắm quyền của Kỳ thị này có thể nói là hô mưa gọi gió trong giới thượng lưu.

Khương Miên nói mình có ý với Kỳ Dư, thực ra cũng là để kích cô, vạch trần thân phận người trọng sinh.

Nhưng nhìn vẻ mặt ngày càng kỳ lạ của Giang Kỳ Ngộ, và suy nghĩ có vẻ lệch lạc của cô, Khương Miên không nhịn được nữa.

“Kỳ Ngộ.”

Cô ta mím môi, đứng dậy khỏi giường: “Ý chị không phải vậy.”

“Vậy ý cô là gì?”

Giang Kỳ Ngộ đang chìm đắm trong suy nghĩ mình cân cả nam lẫn nữ.

Thấy Khương Miên đứng dậy, cô không nhịn được lùi lại hai bước, vẻ mặt hoảng sợ không hề che giấu, suýt nữa thì làm rơi điện thoại.

“...”

Còn Khương Miên thấy cô diễn sâu hay là ngốc thật thì không rõ, nên từ bỏ luôn việc thăm dò, khẽ cong môi, giải thích:

“Chị thực sự có cảm tình với anh Dư, chỉ là thấy dạo này hai người thân thiết, nên mới đến tìm em để xác nhận...”

Cô ta dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Giang Kỳ Ngộ, giọng điệu bình tĩnh, nghiêm túc:

“Chị muốn biết, quan hệ của hai người bây giờ là gì?”

“Quan hệ... gì?”

Nghe vậy, Giang Kỳ Ngộ - người đang tự luyến - mới ngộ ra.

Khương Miên này coi cô là tình địch rồi.

Cô thở phào nhẹ nhõm, rồi nhanh trí nghĩ ra một chiêu vừa hại người vừa chẳng lợi mình.

“Thì ra cô muốn nói chuyện này.”

Giang Kỳ Ngộ không còn tránh né Khương Miên đang nhìn chằm chằm vào mình nữa, mà tiến lên khoác tay cô ta, nhiệt tình nói:

“Thích Kỳ Dư đúng không, sao chị không nói sớm, em giúp chị!”

“Em...”

Khương Miên choáng ngợp trước sự nhiệt tình của cô, nụ cười ôn hòa trên mặt có chút cứng đờ:

“Em sẽ giúp chị?”

“Tất nhiên rồi!”

Giang Kỳ Ngộ vỗ ngực, tự nhiên ghé sát vào cô ta:

“Vậy chị nói xem, chị thích điểm gì ở Kỳ Dư? Để em còn bắt đúng bệnh chứ.”

“Chị...”

Không ngờ cô lại hỏi vậy, Khương Miên vốn đến để thăm dò, thực ra không thích Kỳ Dư, nhất thời lúng túng.

Nhưng đã lỡ lời rồi, cô ta đành cắn răng nói:

“Anh Dư đẹp trai, lại giỏi giang, rất... rất biết quan tâm, thích anh ấy cũng bình thường mà?”

“Ừm... chị nói có lý.”

Giang Kỳ Ngộ gật đầu với vẻ thấm thía.

Rồi dưới ánh mắt khó hiểu của Khương Miên, cô từ từ giơ chiếc điện thoại đang cầm trên tay lên, cười gian xảo:

“Nghe rõ chưa? Đẹp trai, giỏi giang, lại biết quan tâm... sếp Kỳ.”

“...”

Trong phút chốc, cả Khương Miên và Kỳ Dư đang nghe lén đầu dây bên kia đều im lặng.

Bầu không khí căng thẳng đến mức nổi da gà, tê dại cả người.

Ít nhất là Khương Miên thấy vậy.

Sau một hồi im lặng, đầu dây bên kia có động tĩnh.

“...”

Tiếng thở của Kỳ Dư có chút nặng nề, rồi giọng nói trầm ấm, có chút mệt mỏi của anh vang lên:

“Giang Kỳ Ngộ, nếu cô rảnh rỗi quá, thì mai bảo họ đưa cho cô mấy tờ báo cũ xé cho đỡ buồn.”

Nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của anh, Giang Kỳ Ngộ chưa kịp phản ứng thì Khương Miên đã sốt ruột.

Tuy cô ta không thực sự thích Kỳ Dư, nhưng không muốn anh có ấn tượng xấu về mình, cũng không chấp nhặt nữa, vội vàng giải thích:

“Anh Dư, thực ra em...”

Nhưng cô ta chưa nói xong, đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói khó chịu của anh:

“Còn nữa, nếu không ngủ được, thay vì nửa đêm gõ cửa phòng người khác, thì xuống dưới nhà ngồi xổm, vừa hay trời sáng là có thể gáy.”

Nói xong, không cho hai người bên này kịp hoàn hồn, anh đã nhanh chóng cúp máy.

“Tút - tút - tút -”

Nghe tiếng tút tút từ loa, Khương Miên ngơ ngác nhìn cô:

“Không phải em nói sẽ giúp chị...”

Giang Kỳ Ngộ vẫn cười tươi rói, sau khi cúp máy, cô đương nhiên nói:

“Bỏ qua sự thật, thì chị cứ nói xem em có giúp không?”

“Giúp thì có giúp, nhưng mà...”

“Ôi chao, đừng xoắn mấy cái chi tiết đó.”

Cắt ngang lời Khương Miên, cô vỗ vai cô ta, giọng điệu chân thành:

“Với mối quan hệ của hai chị em mình, sau này có khó khăn gì cứ nói, em nhất định giúp chị!”

Giúp ngược.

Cô không dám nói hai chữ sau, vì sắc mặt của người được giúp đỡ ngày càng khó coi.

“...”

Sao Khương Miên không nhận ra Giang Kỳ Ngộ đang dằn mặt cô ta chứ.

Nhưng cô ta cũng không phải con nít, sắc mặt nhanh chóng trở lại bình thường.

Trong trường hợp chưa thăm dò được gì, chưa xác định được Giang Kỳ Ngộ có trọng sinh hay không, cô ta sẽ không xé rách mặt với cô.

Ai cũng được, trừ Giang Kỳ Ngộ.

Với tính cách tăng động và cách hành xử bất chấp hiện tại của cô, khó mà đảm bảo cô sẽ không lỡ miệng nói ra điều gì không nên nói trong chương trình.

Nghĩ vậy, Khương Miên chỉ có thể gượng cười, lấy cớ đêm đã khuya, vội vàng rời khỏi phòng.

Sau khi cô ta đi, Giang Kỳ Ngộ nằm trên giường, suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại ra.

[Giáo Dài Dính C.ứ.t Chọc Ai Người Ấy Chết: Ngủ chưa?]

“...”

Không có hồi âm, cũng bình thường.

Lúc nãy cô lén gọi cho Kỳ Dư vốn là muốn mượn đao g.i.ế.c người, hại địch một nghìn, tự tổn hại tám trăm.

Mấy năm nay, người duy nhất có thể khiến cô tâm phục khẩu phục về sức sát thương, cũng chỉ có anh.

Vừa mượn Kỳ Dư để chửi xéo, vừa nhắc nhở Khương Miên rằng anh đối xử bình đẳng với họ, không cần phải coi cô là kẻ ngáng đường.

Nhưng dù sao cũng là cô làm phiền người ta nghỉ ngơi, đáng lẽ ra phải xin lỗi.

Nhưng Giang Kỳ Ngộ chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn sợ lỡ đánh thức người ta, lại bị chửi, nên đành bỏ qua chút áy náy trong lòng.

Nhưng cô vừa xóa hết những chữ mình đã gõ, thì thấy tin nhắn từ đối phương -

[Dư: Viết luận văn trong khung chat à?]

[Giáo Dài Dính C.ứ.t Chọc Ai Người Ấy Chết: [Cười toe toét] Sếp Kỳ vẫn chưa ngủ à?]

[Dư: Vốn đã ngủ rồi.]

[Giáo Dài Dính C.ứ.t Chọc Ai Người Ấy Chết: Hi hi, sao lại không ngủ nữa?]

[Dư: Đang suy nghĩ có nên đi ị trước cửa phòng Khương Miên không.]

[Giáo Dài Dính C.ứ.t Chọc Ai Người Ấy Chết: ???]

[Giáo Dài Dính C.ứ.t Chọc Ai Người Ấy Chết: Tôi thấy... không cần thiết phải làm vậy đâu nhỉ?]

Sưu Tầm, 12/01/2025 12:55:41

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện