Khi Cố Lê mới sinh ra đã suýt c.h.ế.t yểu, sau đó bác sĩ đã cứu cô ấy trở về một cách thần kỳ, nên từ nhỏ ba mẹ cực kỳ cưng chiều Cố Lê, khiến tính cách em ấy trở nên khá kiêu ngạo, không chịu được uất ức. Cố Ngộ luôn lo em gái mình sống trong thế giới cổ tích quá lâu, sau này sẽ không chịu nổi những thất bại trong thực tế, nên đôi khi anh còn cố tình nói những lời không hay để đả kích cô ấy.
Không ngờ cô gái mà anh luôn lo không hiểu nhân tình thế thái, không chỉ trưởng thành vào một ngày nào đó, mà còn bắt đầu giảng đạo lý cho anh nghe.
Điều này khiến anh tò mò, rốt cuộc là người như thế nào mà có thể khiến một đứa có tính cách phóng khoáng như Cố Lê trở nên chu đáo tế nhị như vậy.
Khóe miệng Cố Ngộ treo một nụ cười mãn nguyện, giọng nói cũng trở nên dịu dàng: "Xem ra em gái Bồ Tát thật sự là một người rất xuất sắc."
"Đúng vậy, em và cậu ấy quen nhau ở đại học, cậu ấy ở phòng kí túc xá bên cạnh em. Lúc đó 11 giờ đêm trường chúng em sẽ cắt điện, mỗi tối cậu ấy đều mang ghế xếp ra hành lang để tiếp tục đọc sách. Anh biết mà, ở đại học mọi người đều chơi bời, có ai chăm chỉ học hành đâu, chỉ có cậu ấy, cảm giác làm việc gì cũng rất có tinh thần phấn đấu. Lúc đó cậu ấy đứng đầu khoa Luật của chúng em, rồi từ năm nhất đã bắt đầu đi thực tập ở các văn phòng luật sư. Việc thực tập của cậu ấy không giống như bọn em chỉ là đi qua loa đóng dấu đâu, cậu ấy thật sự rất nghiêm túc làm việc, đi học hỏi để làm phong phú thêm kinh nghiệm của bản thân. Hơn nữa cậu ấy rất ít khi có năng lượng tiêu cực, luôn khích lệ bản thân và người khác, em luôn cảm thấy ở cạnh một người như cậu ấy, thì rất khó để không bị lôi cuốn theo."
Cố Ngộ nhớ lại, trước đây Cố Lê ít nhiều có chút phản kháng và chán ghét cuộc đời, nhưng có vẻ bắt đầu từ năm hai đại học, cô ấy đột nhiên trở nên vui vẻ và chăm chỉ, ngay cả trong kỳ nghỉ đông và hè cũng chủ động xin đi thực tập làm việc.
Thì ra là bị cô em Bồ Tát ảnh hưởng.
Cố Ngộ cảm thấy ở bên một cô gái như vậy, ít nhất sẽ không đi sai đường, thôi thì ăn đồ ăn vặt thì cứ ăn đi.
Cuộc đời luôn có được có mất.
Cố Ngộ không khỏi gật đầu: "Bây giờ hai người gặp nhau vào mỗi cuối tháng phải không?"
"Đúng vậy, vì cậu ấy có kinh đầu tháng còn em giữa tháng, nên chúng em hẹn gặp nhau vào cuối tháng." Cố Lê trả lời.
Cố Ngộ rõ ràng bị nghẹn một chút: "Không cần kể cho anh những chi tiết này đâu..."
Hai người lại nói chuyện về những thứ linh tinh, phần lớn đều xoay quanh Thang Ninh.
Cố Lê đột nhiên nhận ra Cố Ngộ có gì đó không đúng: "Anh, anh sao vậy, sao cứ hỏi về vợ em thế? Không phải anh có ý đồ với cậu ấy đấy chứ?"
Cố Ngộ nhìn lên, trợn mắt: "Thôi đi nhé, anh còn chưa gặp mặt, sao lại có ý với người ta được? Bằng ý niệm à?"
"Em không biết, cũng không hiểu mạch não của đám trai đểu các anh, nhưng em nghi, có phải nhìn thấy phụ nữ anh nào cũng muốn tán không hả? Em cảnh cáo anh nhé! Anh đừng có ý đồ gì với vợ em, nếu không em sẽ liều mạng với anh!" Cố Lê vung nắm đ.ấ.m lên dọa.
"Đừng làm loạn, anh đang lái xe!" Giọng Cố Ngộ đột nhiên trở nên nghiêm túc, theo phản xạ giơ cánh tay gần phía Cố Lê lên.
Thấy cô ấy yên tĩnh lại, các cơ trên người Cố Ngộ mới thả lỏng ra: "Em… Yên… Tâm."
Để thể hiện ý chí kiên định, Cố Ngộ kéo dài âm mỗi từ.
Rồi anh khẽ dừng lại, giọng nói lại trở nên lười biếng thoải mái: "Anh không có hứng thú với vợ em đâu, hơn nữa con gái muốn gọi anh trai em là chồng nhiều lắm, xếp hàng dài cả phố kia kìa.”
Cố Lê trở nên tò mò: "À nhắc mới nhớ, gần đây anh có đang yêu không?"
Đột nhiên bị hỏi về vấn đề tình cảm, Cố Ngộ thậm chí chưa kịp suy nghĩ, gần như theo bản năng trả lời: "Vẫn đang yêu mà."
"Vẫn là cô bạn gái trước đó hả?"
Ngón tay Cố Ngộ gõ gõ vào vô lăng, não chạy hết công suất.
Bây giờ còn hai ba tháng nữa mới đến Tết, trả lời thế nào cũng không lộ tẩy, nhưng hôm qua anh vừa bị Cố Lê nói là trai đểu, nên tạm thời phải cứu vãn hình tượng một chút: "Ừm, vẫn là người trước đó."
"Ồ, lần này lâu thế mà chưa chia tay à?" Cố Lê tính toán, vì Cố Ngộ đi công tác nên Tết Trung thu năm nay anh không về nhà ăn cơm, tính ra cũng quen cô này được nửa năm rồi: "Không tệ đấy, anh, anh tìm được tình yêu đích thực rồi."
"Ừm, có lẽ vậy." Cố Ngộ chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chủ đề này nên đáp lấy lệ.
"Vậy năm sau có thể đưa về nhà rồi nhỉ? Mau cho em gặp chị dâu tương lai đi!" Cố Lê xoa tay như một con ruồi, thể hiện sự mong đợi.
"Được, nếu đến Tết mà chưa chia tay thì sẽ đưa về nhà." Cố Ngộ nói qua loa.
"Năm nay anh nhất định phải đưa về! Mấy năm trời chỉ nghe nói chứ chưa thấy, em sắp nghi ngờ anh đang lừa bọn em rồi đó! Đừng nói tất cả những cô bạn gái đó đều do anh bịa ra đấy nhé?!"
Cố Ngộ muốn nói lại thôi, đang nghĩ cách giải thích thì vai bị Cố Lê vỗ một cái: "Anh, thật ra không ai thèm cũng không có gì đáng xấu hổ! Em không chê anh là ông già cô đơn đâu!”
Cố Ngộ còn đang hoảng loạn, lo lắng kế hoạch của mình bị cô ấy nhìn thấu, không ngờ Cố Lê lại nghi ngờ vì lý do này. Anh chợt thấy vừa buồn cười vừa nhẹ nhõm, tiếp tục đùa với cô ấy: "Lừa em làm gì, anh vừa mới đi hẹn hò với bạn gái xong, đang hẹn hò dở thì đến đón em đấy, em còn không biết ơn nữa à?"
"Ồ! Chị dâu tốt thế ạ? Chị ấy không ghen sao?!"
Cố Ngộ vốn không có bạn gái nên không hiểu: "Ghen cái gì chứ?"
Cố Lê chớp chớp mắt: "Nhiều người sẽ ghen vì bạn trai quá tốt với em gái mà! Lẽ nào các bạn gái trước của anh chưa bao giờ như vậy sao?"
Cố Ngộ hơi không chắc chắn: "Không... Có."
"Đúng rồi!" Cố Lê như thể vừa bắt được thóp, nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt "Bị lộ rồi nhé".
"Đúng cái gì chứ..." Cố Ngộ vô thức nuốt nước bọt.
"Đúng là anh không tốt với em thật!" Cố Lê giận dỗi đập đập chân: "Nên bạn gái anh không ghen cũng là bình thường."
Cố Ngộ lại thở phào nhẹ nhõm, trong vài phút ngắn ngủi mà trái tim anh như đang chơi tàu lượn siêu tốc, lên xuống liên tục.