Nghe Cố Lê gọi điện bảo Cố Ngộ đến, một cảm giác căng thẳng kỳ lạ dâng lên trong lòng Thang Ninh, cô chưa kịp say rượu, giờ tỉnh hẳn luôn.
Cô vội vàng cầm túi đứng dậy, bỏ đi không ngoái đầu lại.
Hay nói đúng hơn là, cô đã chạy trốn.
Chuyện xấu hổ này ai gặp mới biết, nếu có thể, cô hy vọng cả đời này sẽ không phải đối mặt với người làm mình xấu hổ ấy nữa.
Nhìn bóng lưng hốt hoảng chạy trốn, đông va một cái tây đụng một cái của Thang Ninh, Cố Lê không nhịn được cười ha hả.
Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Thang Ninh lúng túng như vậy.
Khoảng hai mươi phút sau, xe của Cố Ngộ dừng lại bên đường.
Anh mặc một chiếc áo len trắng, bên ngoài là áo khoác cashmere màu đen, toàn thân toát lên vẻ thanh nhã quý phái, xuất hiện ở quán lẩu cay có vẻ hơi không hợp.
Anh đút hai tay vào túi, quét mắt một vòng, lập tức nhìn thấy Cố Lê đang cúi đầu chơi điện thoại.
Cố Ngộ đi tới, thấy trước mặt cô ấy có hai cái bát không, ghế đối diện cũng không có túi xách.
"Bạn em đâu?" Cố Ngộ cụp mắt nhìn Cố Lê.
Anh vốn định hỏi "Vợ em đâu", nhưng nghĩ lại đang ở nơi công cộng, thật sự không phù hợp lắm.
"À, đi rồi." Cố Lê tắt điện thoại, cầm túi đứng dậy: "Người ta nghe anh sắp đến, sợ quá nên trốn mất rồi."
Cố Lê không say lắm, chỉ là ngồi lâu quá, đột nhiên đứng dậy nên hơi lảo đảo.
Cô ấy loạng choạng lao về phía trước một chút, may mà Cố Ngộ nhanh tay nắm được cánh tay cô ấy.
Anh nhíu mày: "Em uống bao nhiêu vậy?"
"Không nhiều, chỉ nhấm nháp thôi." Cố Lê nhăn mặt với anh: "Anh yên tâm đi, khi ra ngoài bọn em đều rất tiết chế, sẽ không uống nhiều đâu."
Suốt đường đi, Cố Ngộ dìu cánh tay Cố Lê, để tránh cô ấy lảo đảo rồi ngã.
Sau khi lên xe, Cố Ngộ chuyên tâm lái xe, đến khi gặp đèn đỏ anh nhẹ nhàng đạp phanh rồi ngả người ra sau, nghiêng đầu liếc nhìn Cố Lê ở ghế phụ: "Sau này ít ăn mấy thực phẩm rác như lẩu cay đó đi."
Anh không muốn dùng giọng điệu của người lớn tuổi để lên mặt dạy đời, nhưng vì lo cho sức khỏe của Cố Lê, nên anh chỉ có thể giả vờ thuận miệng nhắc nhở.
"Nhưng lẩu cay rẻ mà." Cố Lê vừa chơi trò xóa kẹo vừa lẩm bẩm.
Trên mặt Cố Ngộ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Kết hợp với tiếng "Unbelievable" từ trò chơi trong điện thoại, quả thật không thể hợp hơn.
Không ngờ cả đời này còn có thể nghe được câu nói như vậy từ miệng con bé được nuông chiều từ nhỏ, chưa bao giờ biết tiết kiệm như em gái anh, thật là cảm động trời đất, thần tài nghe xong cũng phải khóc.
Có điều chuyện này hơi bất thường, anh lo gần đây Cố Lê gặp phải khó khăn gì đó nên thăm dò hỏi: "Sao vậy? Gần đây không đủ tiền xài à?"
"Đủ chứ, không phải anh và ba mẹ vẫn cho em tiền tiêu vặt sao?" Lúc này Cố Lê mới nhận ra Cố Ngộ đang hiểu lầm điều gì, cô ấy vội giải thích: "Ấy, anh hiểu lầm rồi, không phải em muốn tiết kiệm, mà là vợ em."
"Vậy cũng không thể cứ ăn đồ ăn rác, lần sau ăn món ngon hơn đi, tìm anh báo cáo chi phí là được." Cố Ngộ thả lỏng đôi mày, tiếp tục thong thả lái xe.
Cố Lê bỏ điện thoại xuống, nghiêng người nhìn Cố Ngộ, vẻ mặt dạy đời: "Em nói này, IQ của anh cao như vậy, sao EQ lại thấp thế?"
"Hửm?" Cố Ngộ bận nhìn tình hình giao thông, không có thời gian để xem biểu cảm của cô ấy, chỉ phát ra một âm tiết nhẹ bẫng.
"Chuyện ăn uống này, một là AA, hai là lần lượt mời nhau một bữa này bữa kia, anh mời người ta ăn ngon, theo lẽ thì lần sau người ta sẽ mời anh lại một bữa tương tự. Có gì khác với AA đâu?" Cố Lê lắc đầu: "Đàn ông các anh thật thô lỗ..."
Nói thật, quan điểm này khiến Cố Ngộ khá bất ngờ, bình thường anh đi ăn với bạn bè chưa bao giờ xem xét những điều này, mọi người đều thay phiên mời khách hoặc nói trước là AA, đôi khi ai mời nhiều một bữa ít một bữa, ai mời ăn ngon ai mời ăn dở cũng chẳng ai để trong lòng.
Anh nghĩ tất cả mọi người đều giống như mình, không để ý đến những chuyện như vậy.
Nhưng có lẽ, chỉ có bản thân anh là không để tâm mà thôi.
Cố Lê có thể đoán được Cố Ngộ đang nghĩ gì từ phản ứng của anh, một người đàn ông to xác như anh chắc chắn không thể nghĩ đến vấn đề sâu sắc như thế này.
Cô ấy bắt đầu ra vẻ: "Anh, anh có bạn bè nào có hoàn cảnh gia đình bình thường không?"
Cố Ngộ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có một người, gia đình thật sự khá khó khăn."
"Vậy lần sau anh có thể quan sát thái độ và phản ứng của họ khi các anh bàn về việc ăn uống. Thực ra em cũng nhận ra, những người có điều kiện tốt như chúng ta thì không quan tâm đến những chuyện này lắm, cảm thấy ăn đắt hay rẻ cũng không sao cả. Nhưng những người bạn có điều kiện kinh tế bình thường hơn, thực ra họ vẫn sẽ để ý đấy. Tất nhiên không phải nói họ keo kiệt, chỉ là bình thường họ ăn uống khá đơn giản, nếu mỗi lần gặp mặt đều phải ăn ở nhà hàng cao cấp vài trăm một người, thì đối với họ, việc gặp gỡ sẽ trở thành một gánh nặng. Em không muốn vợ em có gánh nặng như vậy..." Cố Lê nói xong liền nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khẽ thở dài: "Cậu ấy cũng vất vả lắm."
Trong khoảnh khắc đó, Cố Ngộ đột nhiên cảm thấy cô em gái bé nhỏ bên cạnh mình đã trưởng thành.