Vẻ mặt nghiêm túc của Trình Nghiên lúc này mới dịu xuống một chút: "Hiệu suất vậy cũng còn chấp nhận được."
Lâm Niệm Sơ nhìn anh một lúc, không thể không thừa nhận, khi Trình Nghiên nghiêm túc vì công việc, anh thật sự rất mê người.
Đồng thời, cô cảm thấy nhẹ nhõm thay cho bộ phận chăm sóc khách hàng của Thiết bị điện tử Nguyên Thăng, may mà hiệu suất làm việc của bọn họ đạt được yêu cầu nghiêm khắc của Tổng giám đốc Trình, nếu không thì coi như xong.
Do dự một chút, cô hỏi: "Ngày đó khi tôi phàn nàn với anh, có phải anh rất tức giận không?"
Trình Nghiên nhẹ nhàng kẹp điếu thuốc, đáp: "Đúng, nhưng không phải tức giận với cô."
Lâm Niệm Sơ nhướn mày: "Vậy là sau đó anh lập tổ điều tra à?"
Trình Nghiên gật đầu: "Ừ."
Anh không điều tra thì thôi, điều tra rồi mới biết, tên Ngô Tĩnh An này nguy hiểm hơn nhiều so với tưởng tượng. Nhìn vẻ ngoài ngây thơ, ai ngờ lại đang âm mưu làm cho Thiết bị điện tử Nguyên Thăng “toang” luôn.
Trình Nghiên không thèm bàn chuyện riêng tư, anh thay m.á.u cả một bộ phận trong nền tảng Taobao, giáng chức Ngô Tĩnh An, và ra thông báo phê bình toàn công ty. Trước khi xử phạt, anh đã đoán chắc Ngô Tĩnh An sẽ không dễ chịu, và quả thật, phản ứng của anh ta không làm Trình Nghiên thất vọng chút nào. Ngô Tĩnh An liền tìm một đám du côn đến công ty quậy tưng bừng, khiến mọi người đều biết chuyện bị phê bình, độ "viral" mạnh mẽ hơn thông báo phê bình của Trình Nghiên.
Đương nhiên, Ngô Tĩnh An còn không quên về nhà tố cáo. Mấy hôm trước, điện thoại của Trình Nghiên suýt nữa đã bị bà Ngô làm nổ tung, nhưng Trình Nghiên không thèm nghe. Thế là bà Ngô lại tức tốc chạy đến công ty để "đòi công lý" cho "con trai lớn."
Vì một tên Ngô Tĩnh An này, một tuần qua Trình Nghiên có thể nói là sứt đầu mẻ trán.
Lúc này, giọng của Lâm Niệm Sơ lại vang lên bên tai anh: "Bố dượng của anh đối xử với anh thế nào?"
Lâm Niệm Sơ trước đó vẫn nghĩ bố dượng của anh là kiểu người mặt người dạ thú, nếu không sao lại đi cướp người trong lòng của con riêng mình chứ? Nhưng nếu bố dượng đối xử với anh không tốt, thì tại sao lại để anh làm quản lý cao nhất của Thiết bị điện tử Nguyên Thăng?
Lâm Niệm Sơ thấy lòng mình càng lúc càng thắc mắc hơn.
Trình Nghiên nhả một hơi thuốc thật dài, giống như đang thở dài, làn khói trắng bao phủ cả khuôn mặt anh. Lâm Niệm Sơ không thể nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ nghe thấy anh nói một câu lạnh nhạt: "Chả ra sao cả."
Giọng nói của anh vô cùng bình thản, khiến Lâm Niệm Sơ hơi ngỡ ngàng: "Vậy sao ông ta lại để anh quản lý Thiết bị điện tử Nguyên Thăng?"
Trình Nghiên cười lạnh một tiếng, giọng trầm xuống: "Gây khó dễ cho tôi suốt năm năm."
Lâm Niệm Sơ: "…"