Ngay khoảnh khắc ánh mắt anh chạm vào cô, Lâm Niệm Sơ lập tức quay đi, làm bộ như không có gì xảy ra. Cô với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, dáng vẻ như thể đang rất bận rộn.
Ngón tay cô lướt qua màn hình. Thực ra cô chẳng làm gì cả, chỉ là đang tìm một cái cớ để che giấu sự lúng túng. Khi app Taobao vừa được mở, giọng nói trầm thấp của Trình Nghiên vang lên bên tai:
“Cô có đói không?”
Cô đang định trả lời “Không đói,” thì bụng cô bất ngờ réo lên một tiếng rõ ràng.
Cô quay sang, thấy anh đang nở nụ cười nhẹ, khóe môi cong lên, nhưng không nói gì.
Quá xấu hổ!
Nhưng Lâm Niệm Sơ không hề tỏ ra nao núng. Cô hít sâu, nghiêm mặt đáp lại bằng giọng điệu điềm tĩnh:
“Không đói.”
Trình Nghiên nhướng mày, ánh mắt tràn đầy ý cười, nhưng không vạch trần cô. Anh chỉ nhàn nhạt nói:
“Có thể đặt đồ ăn.”
Lâm Niệm Sơ cắn răng, nghiến từng chữ:
"Tôi không đói!"
Vừa dứt lời, cô liếc nhìn đồng hồ. Chưa đến 12 giờ đêm. Nhưng ngay sau đó, cô liền hối hận. Không phải vì cái kiểu "vịt c.h.ế.t vẫn cứng mỏ" của mình, mà vì đã đồng ý lời mời vào phòng của Trình Nghiên.
Nếu không phải vì màn kịch đối diện kia, cô chắc chắn có thể kiên trì đến sáng. Nhưng giờ thì không. Bụng cô đói đến mức như có thể nghe thấy tiếng vang vọng trong dạ dày.
đặt đồ ăn hay không?
Lâm Niệm Sơ rơi vào một trận đấu tranh nội tâm kịch liệt. Không đặt thì bụng sôi sùng sục, mà đặt thì sợ béo.
Trong khi cô còn đang vò đầu bứt tai, Trình Nghiên ung dung phá vỡ sự giằng co:
"Đặt đi, tôi sợ cô đói không ngủ được."
Lâm Niệm Sơ nhìn anh chằm chằm, mặt không cảm xúc:
"Tôi không cần anh lo lắng."
Trình Nghiên nhún vai, giọng điềm nhiên:
"Cô hiểu nhầm rồi. Tôi lo cô lăn qua lộn lại làm ảnh hưởng giấc ngủ của tôi."
Lâm Niệm Sơ: "…"
tên yêu nghiệt này đúng là thiếu đòn!
Sau khi cân nhắc, cô quyết định đặt đồ ăn. Dù gì bụng đói cũng chẳng đủ sức đấu trí với Trình Nghiên.
Meituan báo thời gian giao hàng là 30 phút. Đặt đồ ăn xong, Lâm Niệm Sơ quăng điện thoại xuống gối, xốc chăn ngồi dậy, xỏ dép. Vừa làm, cô vừa ra lệnh:
"Giúp tôi để ý điện thoại, tôi đi tắm."
Trình Nghiên ngồi phía sau, nhìn bóng lưng cô, bình thản đáp:
"Ừ."
Lâm Niệm Sơ đứng lên, vô tình khiến ánh mắt Trình Nghiên nhấc theo.
Bóng lưng của cô thật sự rất đẹp. Đường cong mềm mại, quyến rũ, như được chạm khắc từ một bức tranh hoàn mỹ. Mái tóc đen dày buông xõa hờ hững trên vai, tương phản hoàn hảo với làn da trắng mịn.
Ánh mắt Trình Nghiên dừng lại ở bờ vai cô, trượt xuống hõm eo đầy quyến rũ.
Tàn thuốc nóng rơi xuống tay anh. Đó là lúc anh hoàn hồn.