{{ msgSearch }}

12

Yêu đương Là Cái Quần Què

Trương Bất Nhất 607 Chữ 12/01/2025 12:56:05

Cô nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh:

“Anh... anh làm gì vậy?”

Trình Nghiên quay đầu nhìn cô, vẻ mặt lạnh tanh nhưng giọng lại đầy phẫn nộ:

“Cô là mèo hay gì?!”

Anh nghiêng người, để lộ tấm lưng trắng mịn như gốm sứ... chi chít vết cào đỏ rực, vài vết còn hằn sâu đến mức m.á.u khô bết lại.

Lâm Niệm Sơ im bặt, khóe miệng giật giật.

“À... cái này...”

“Cái này cái nọ cái nê gì?!” Anh hất cằm, mắt nheo lại. “Cô có cần giải thích không? Tôi mà không biết, còn tưởng tối qua mình bị nhốt trong lồng với con báo hoang đấy.”

Cô gãi đầu, cười ngượng ngùng:

“Chắc tại... tôi hơi hăng quá.”

Trình Nghiên nhíu mày, giọng đầy chế giễu:

“Hăng quá? Cô định chuyển nghề làm bác sĩ phẫu thuật à? Cứ tưởng lưng tôi là tấm bảng thử d.a.o mổ chắc?”

Lâm Niệm Sơ cứng họng. Sau vài giây, cô xua tay:

“Thôi, được rồi, anh đi tắm đi. Cứ để thế nhìn cũng ngứa mắt.”

Anh hừ lạnh, quay phắt người đi thẳng vào phòng tắm, không quên quăng lại một câu:

“Nhớ mua cho tôi thuốc sát trùng! Lần sau muốn làm mèo thì ít nhất cũng cắt móng trước!”

Tiếng cửa phòng tắm đóng “rầm” một cái.

Cô đứng sững nhìn cánh cửa đóng kín, thầm nghĩ:

"Anh chàng này sao sáng sớm đã nóng tính thế nhỉ? Tôi mới là người bị cắm sừng to đùng, mà anh ta còn làm như bị cả thế giới phụ bạc ấy!"

Lâm Niệm Sơ lắc đầu, ngồi xuống giường, bắt đầu mặc đồ. Đầu tiên là bộ đồ lót ren, rồi đến áo len màu kem. Cô lục lọi tìm chiếc quần jeans, sau đó ngồi xuống ghế mang đôi boots da đen cao qua đầu gối.

Mang xong một bên, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên. Cô nhấc máy, liếc qua màn hình.

Tin nhắn từ Lương Thần:

[Khoảng 11h anh về nhà lấy đồ nhé.]

Nụ cười trên môi cô lập tức tắt ngúm. Cảm xúc vừa được bình ổn giờ như ngọn lửa bị đổ thêm xăng.

Cô nghiến răng, mắt dán chặt vào màn hình, nội tâm sôi sục:

"Lấy đồ? Lấy luôn lương tâm anh đi chứ. Tốt nhất là lấy xong thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!"

Cô thả điện thoại xuống, hít sâu một hơi. Nhưng cơn bực bội vẫn chưa tan. Không phải cô còn tình cảm với anh ta, mà là vì… làm sao để tránh gặp anh ta đây?

Lâm Niệm Sơ không xóa WeChat của Lương Thần không phải vì còn lưu luyến gì, mà do chuyện ly hôn rườm rà, cần bàn qua lại cho xong. Chứ nếu không, danh sách đen đã chờ sẵn từ lâu.

Nhận được tin nhắn từ Lương Thần, cô nhíu mày khó chịu.

"[Anh không cần đến, tôi còn chưa thu dọn. Sau khi dọn xong sẽ gửi qua bưu điện cho anh.]"

Nhưng anh ta trả lời ngay:

"[Anh đã xuất phát rồi, hai giờ nữa đến Đông Phụ.]"

"Gì cơ? Hôm nay anh ta lại định làm phiền mình?!" Cô trừng mắt nhìn màn hình, rồi giận dữ ném cái điện thoại lên giường.

Hai tay ôm đầu, cô cúi xuống như một con thú mẹ đang sắp phát điên, gầm gừ đầy bất lực:

"Cái quái gì vậy? Tôi không rảnh tiếp người cũ đâu, trời đất ơi!"

Đúng lúc này, tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại.

Lâm Niệm Sơ ngẩng đầu, mắt lóe sáng. Cô nhìn chòng chọc vào bóng dáng mờ ảo sau tấm kính mờ trong phòng tắm, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng không mấy chính đáng nhưng rất… hấp dẫn.

Sưu Tầm, 12/01/2025 12:56:05

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện