{{ msgSearch }}

11

Yêu đương Là Cái Quần Què

Trương Bất Nhất 549 Chữ 12/01/2025 12:56:05

Lương Thần cúi đầu, im lặng rất lâu, rồi gật nhẹ.

“Đúng… Cô ấy rất giống em của vài năm trước.”

Câu nói đó như một cú đ.â.m xuyên thấu tim cô.

“Ồ, hóa ra anh không ngoại tình với người mới. Anh ngoại tình với phiên bản cũ của tôi à? Đổi vợ theo kiểu cập nhật phần mềm hả?”

Anh không trả lời. Còn cô thì nở một nụ cười lạnh, cảm thấy mọi thứ thật nực cười.

...........

Lâm Niệm Sơ đứng trước gương, nhìn chăm chú vào hình bóng mình trong đó, rồi bất giác bật cười khẽ.

"Ngày xưa mình đúng là hoa khôi khoa, nhỉ? Một cái nhíu mày, một nụ cười thôi cũng đủ làm đám con trai xếp hàng dài tỏ tình."

Cô vuốt tóc, tự ngắm mình. Bây giờ thì sao? Cô thấy một bà cô 9h đi làm, 5h tan ca, gương mặt nhợt nhạt như tờ giấy, đôi mắt quầng thâm vì thiếu ngủ và áp lực. Thời sinh viên, cô từng đứng trên sân khấu kịch, nhận tràng pháo tay vang dội. Còn bây giờ? Thứ cô nhận được là… giấy ly hôn.

Cô lẩm bẩm:

"Phải cảm ơn Lương Thần, nhờ anh mà hoa khôi biến thành… hoa héo."

Nụ cười trên môi vụt tắt. Những năm tháng bên anh ta, cô đã từ bỏ giấc mơ, từ bỏ đam mê để đổi lấy thứ mà cô gọi là “gia đình.” Nhưng kết quả? Anh ta lại đi tìm một phiên bản khác của cô, trẻ hơn, vui tươi hơn, mang đầy linh khí mà cô đã đánh mất.

“Chung thủy?” Cô bật cười khẩy. “Đúng là chung thủy, nhưng chung thủy với bản sao. Mình mà trẻ lại, chắc anh ta cũng yêu lại thôi. Đáng tiếc, mình không có chức năng tua ngược thời gian.”

Nghĩ đến đây, cô bật cười một tiếng, vừa chua chát vừa giễu cợt:

“Lương Thần à, anh đúng là nghệ sĩ trong việc… tìm thế thân.”

Sau khi xả hết dòng suy nghĩ, cô tắt vòi nước, lau khô người, rồi đứng trước gương dùng máy sấy tóc. Từng làn hơi ấm từ máy thổi qua mái tóc rối bù, khiến cô có chút thư thái.

Lúc chuẩn bị mặc quần áo, cô mới nhận ra một vấn đề cực kỳ to lớn.

"Chết cha, quần áo đâu rồi?"

Cúi xuống nhìn mình trong gương, cô thở dài. Một cơ thể trần trụi, những vết hôn lốm đốm trên cổ và vai khiến cô chỉ muốn tìm cái hố để chui xuống.

Không còn cách nào khác, cô phải quấn tạm áo choàng tắm trắng của khách sạn. Nhìn mình trong gương một lần nữa, cô nhướn mày, tự an ủi:

"Cũng tạm, dù sao vẫn còn thần thái. Thế này chắc ra ngoài cũng không làm người ta đau mắt đâu."

Vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm, Lâm Niệm Sơ suýt chút nữa trượt chân ngã vì cảnh tượng trước mắt.

Trình Nghiên, hoàn toàn trần như nhộng, đang đứng quay lưng về phía cô, tựa sát vào tấm kính lớn trong phòng. Anh ta nghiêng đầu, nheo mắt cố nhìn gì đó trên lưng mình.

Lâm Niệm Sơ đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, nội tâm gào thét:

"Trời đất ơi, sáng sớm có cần khỏa thân nghệ thuật thế không? Ai thuê anh làm tượng điêu khắc sống đây?!"

Sưu Tầm, 12/01/2025 12:56:05

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện