Tôi nâng mặt anh lên, nhìn những giọt nước mắt trượt dài trên má anh. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc.
“Sao lại khóc rồi?”
Một người lạnh lùng như anh, khi khóc trông như cả thế giới đều đã quay lưng với anh.
Tôi đưa anh về nhà, lau người, rửa mặt cho anh. Bận rộn xong thì đã là nửa đêm. Sau khi cho anh uống thuốc giải rượu, tôi lấy chiếc điện thoại từ tay anh khi anh đã nhắm mắt ngủ say.
Màn hình điện thoại lại không hề tắt.
Ban đầu tôi định tắt màn hình, nhưng lại nhìn thấy khung trò chuyện màu xanh trên đó.
Toàn bộ tin nhắn đều do anh chủ động gửi.
Tin nhắn cuối cùng là ba giờ trước, sau khi đồng nghiệp của anh gọi điện cho tôi.
Nội dung tin nhắn viết: "A Ngu, anh nhớ em nhiều lắm."
A Ngu?
Tim tôi khẽ run lên, không kìm được mà nhấn vào ba chấm ở góc trên bên phải, rồi vào trang cá nhân của người đang trò chuyện với anh.
Đó là một cô gái.
Dòng trạng thái cuối cùng của cô ấy dừng lại ở năm năm trước, cũng chính là một năm trước khi tôi quen biết Cố Uyên.
Trong bức ảnh là một phông nền được chủ nhân tỉ mỉ bày trí. Cô gái với khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc đang nâng niu một chiếc đĩa nhạc đen trong tay.
Dòng chú thích viết: "Người tôi yêu nhất tặng tôi chiếc đĩa nhạc mà tôi yêu nhất. A Ngu hạnh phúc nhất là khi ở bên bên A Uyên mà cô ấy yêu nhất."
Tôi lật xem hết lịch sử trò chuyện của họ và cả bài đăng trên trang cá nhân của Thẩm Ngu.
Người thích ăn cá đối nướng không phải tôi.
Người yêu sưu tầm đĩa nhựa nhạc cũng không phải tôi.
Người đã cùng anh hứa hẹn ngắm cực quang vào đêm Giáng Sinh, càng không phải tôi.
Tất cả mọi thứ, mọi điều này…
Rốt cuộc là đang khiến ai cảm động đây?
A Ngu, A Ngu, những cái tên yêu thương trìu mến mà anh gọi, chưa bao giờ là tôi.
4
Những ngày sau đó, Cố Uyên không về nhà.
Mặc dù trước đây anh cũng thường xuyên ở lại công ty, trong một tháng hầu như chỉ có thứ Ba mới về nhà.
Nhưng tôi rõ ràng cảm nhận được anh đang tránh tôi.
Vì vậy, tôi đã gửi cho anh một tin nhắn.
"Thời gian chờ đợi ly hôn là ba tháng. Nếu anh không đồng ý, thì tôi sẽ chờ ba tháng."
Nhìn vào khung trò chuyện toàn màu xanh, tôi khẽ nhếch miệng cười mỉa.
Trước đây tôi luôn nghĩ Cố Uyên là người ít nói, không thích trò chuyện.
Thực ra chỉ vì tôi không phải là người anh muốn trò chuyện.
Tối hôm đó, Cố Uyên về nhà.
Khi anh bước vào, hơi men nồng nặc trên người, tôi đang ngồi trên sofa xem tivi.
"Cố Uyên?"
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn về phía cửa, chỉ thấy anh bước đi nhanh chóng với đôi mắt mơ màng, rồi bất ngờ ôm lấy mặt tôi, không nói gì đã hôn mạnh mẽ xuống.
Anh hôn tôi gấp gáp và mạnh mẽ hơn bất kỳ lần nào trước đây.
Tôi giữ chặt miệng không cho anh tiến vào.
Anh buông tôi ra, đôi mắt mơ màng, mũi anh chạm vào mũi tôi.
"A Dư, ngoan, mở miệng ra."
A Ngu…
Anh nói xong lại hôn xuống, lần này anh dùng sức ép mạnh mở hàm răng của tôi, cuốn lấy đầu lưỡi tôi mà hôn sâu.
Tôi không thể chịu đựng thêm, nghiến chặt môi dưới của anh. Vị m.á.u tràn vào miệng, anh nhíu mày buông tôi ra.
Tôi cau mày, giận dữ nhìn anh, "Còn diễn đủ chưa? Tôi không phải là A Ngu của anh."
"Không, em chính là."
"A Dư, Trì Dư..."
Cố Uyên hoảng loạn nắm lấy tay tôi, nhưng bị tôi né tránh. Anh dứt khoát bá đạo ôm lấy tôi ngang hông.
"Anh thả tôi ra!"
Tôi phản kháng nhưng vô ích, bị anh ôm suốt đường lên lầu, vào phòng ngủ, và áp xuống giường.
Nụ hôn rơi xuống cổ, bàn tay anh không an phận luồn vào gấu váy ngủ.
Tôi cố gắng giãy giụa, nhưng đầu gối anh đã ép chặt giữa hai chân tôi, động tác tay không dừng lại, môi anh cúi xuống, cắn nhẹ vào vành tai tôi.
"Xong việc này, anh sẽ đồng ý với em."
Tôi đột nhiên không cử động nữa.
Ba năm kết hôn, tuy số lần ít ỏi, nhưng cũng không phải chưa từng làm.
Cố Uyên cảm nhận được tôi đột ngột dừng lại, động tác cũng khựng lại. Anh chống cánh tay, cúi đầu nhìn tôi, trong đáy mắt đen nhánh lóe qua một tia tổn thương.
Anh nhìn tôi chăm chú vài giây, rồi lại lần nữa cúi xuống, động tác mạnh mẽ và bá đạo hơn trước.
Tôi đã in lại một bản hợp đồng mới.
Tối qua anh không dùng biện pháp bảo vệ, nên sáng nay tôi lập tức uống một viên thuốc tránh thai. Anh nhìn tôi uống hết, ánh mắt sâu thẳm, sau đó nhận lấy hợp đồng từ tay tôi, trực tiếp lật đến trang cuối cùng và ký tên.
"Anh không xem nội dung sao?"
Tôi kinh ngạc hỏi. Anh chỉ cúi mắt, nhàn nhạt sắp xếp hợp đồng ngay ngắn rồi bỏ vào túi hồ sơ.
"Không cần, thế nào cũng được."
Tôi vui mừng nhận lấy túi hồ sơ. Từ giờ phút này trở đi, tôi đã được tự do rồi.