2
Sáu năm trước.
Lúc đó tôi vẫn còn là một sinh viên năm hai, còn Cố Uyên là nghiên cứu sinh mới nhập học năm đó.
Phòng thí nghiệm của họ cần tuyển trợ lý, bạn tôi vì một số lý do đột xuất không thể đến, thế nên suất đó lại rơi vào tay tôi một cách thần kỳ.
Phòng thí nghiệm có tổng cộng bốn thành viên nghiên cứu và tuyển hai trợ lý.
Ban đầu, tôi chỉ yên phận hoàn thành công việc của mình, hai người mà tôi được phân công hỗ trợ cũng không bao gồm Cố Uyên.
Chưa đầy hai tuần sau, do thay đổi nhân sự trong phòng thí nghiệm, số lượng trợ lý tăng lên bốn người, tôi được phân công hỗ trợ Cố Uyên.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về Cố Uyên là anh lạnh lùng, ít nói.
Làm thí nghiệm, anh lạnh nhạt. Nói chuyện, anh lạnh nhạt. Ngay cả khi người khác nói đùa, mọi người đều bật cười, thì anh vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.
Tôi từng nghĩ mình sẽ không bao giờ thích một tảng băng như thế.
Nhưng sau vài tháng làm việc cùng nhau, tôi nhận ra ánh mắt Cố Uyên nhìn tôi dường như đã thay đổi.
"Anh Cố, tuần sau là tuần thi cuối kỳ, tuần này xong em sẽ không đến nữa."
Hôm đó, khi thí nghiệm kết thúc, trong phòng chỉ còn lại tôi và anh, bên ngoài trời tối đen như mực.
"Em chỉ thay bạn mình làm vị trí này. Học kỳ sau bạn em sẽ quay lại, nên em nói trước với anh."
Đôi mắt lạnh lùng của anh nhìn tôi, hiếm khi không đáp lại bằng những từ khuôn mẫu như "ừm", "được", "ồ", "biết rồi".
Anh hỏi tôi: "Những tháng vừa qua cảm giác thế nào? Có học được gì không?"
Tôi ngẩn người, không hiểu anh đang nghĩ gì, nhưng vẫn lịch sự trả lời: "Vâng, cảm ơn anh đã hướng dẫn, em học được rất nhiều."
"Vậy thì…"
Tiếng đồng hồ trong phòng thí nghiệm vang lên đều đặn, Cố Uyên cúi người, ngang tầm mắt với tôi, trong ánh mắt có vài phần nghiêm túc rõ ràng.
"Trì Dư, cô em khóa dưới, em không muốn tiếp tục làm cộng sự với anh sao?"
Thì ra tảng băng cũng biết cách làm người khác rung động.
Tôi đỏ mặt, lập tức xua tay từ chối kèm theo vài lời giải thích.
Dù sao thì đó cũng là suất của bạn tôi, tôi cảm thấy không phù hợp để tiếp tục.
Chỉ là sau đó, Cố Uyên không vì việc tôi không còn làm trợ lý của anh mà cắt đứt liên lạc.
Ngược lại, mối quan hệ giữa chúng tôi khi ấy mới thực sự bắt đầu trở nên gần gũi hơn.
Anh bắt đầu chủ động.
Ban đầu, chỉ là những câu hỏi như: "Ăn chưa?", "Ăn gì rồi?", "Môn học chuyên ngành có hiểu không?"
Sau này, dần dần, không còn đơn thuần là anh hỏi tôi trả lời nữa, mà tôi cũng bắt đầu chủ động chia sẻ với anh.
Cứ trò chuyện mãi như vậy, tôi nhận ra rằng sự cảm mến nhạt nhòa trước đây dành cho anh, không biết từ khi nào đã trở thành thích.
Tôi bắt đầu trò chuyện với anh thường xuyên hơn, thỉnh thoảng hẹn gặp nhau đi ăn.
Sau đó, vào tháng thứ bảy kể từ khi gặp nhau, anh tỏ tình với tôi.
Hôm đó là sinh nhật tôi, anh tặng tôi một đĩa vinyl phiên bản giới hạn quý hiếm. Tôi tuy có chút thắc mắc nhưng hiểu rằng món quà này không dễ dàng có được.
Vì thế, tôi rất thích nó. Nhìn thấy nụ cười của tôi, anh lấy từ sau lưng ra một bó hoa, rồi ánh mắt đầy tình cảm nhìn tôi.
"Trì Dư, anh thích em, em có thể làm bạn gái anh không?"
Thế là chúng tôi ở bên nhau…
3
Tôi và Cố Uyên bên nhau sáu năm, ba năm đầu là ở trường. Năm tôi tốt nghiệp đại học, anh ta cũng vừa tốt nghiệp cao học.
Vào ngày chụp ảnh tốt nghiệp, anh ta đã cầu hôn tôi.
Trên chặng đường đã qua, nói không nghiêm túc thì cũng có thể coi là từ đồng phục đến váy cưới.
Từ thời học sinh nắm tay nhau bước vào hôn nhân, hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng sự ảo tưởng về hạnh phúc tan vỡ, phơi bày sự thật tàn khốc.
Năm tôi yêu anh ta nhất, tôi phát hiện ra rằng người anh ta yêu chưa bao giờ là tôi.
Bạch nguyệt quang của Cố Uyên, Thẩm Ngu đã qua đời vào một năm trước khi tôi và anh ta quen nhau.
Sau khi kết hôn, chúng tôi đều bắt đầu đi làm. Vì công việc bận rộn, anh thường xuyên tăng ca và ngủ lại ở công ty.
Một đêm nọ, công ty của họ tổ chức liên hoan, đồng nghiệp của anh gọi điện thoại bảo rằng anh đã say, nhờ tôi đến đón anh.
Khi tôi đến đón Cố Uyên, anh đã say đến mức ý thức mơ hồ, nhưng miệng vẫn không ngừng gọi: "A Ngu... A Ngu..."
Lúc ra khỏi nhà, trong lòng tôi còn có chút bất mãn vì anh uống quá nhiều. Nhưng khi anh ôm tôi lèm bèm gọi vài tiếng "A Ngu", mọi sự khó chịu lập tức bị sự dỗ dành của anh làm cho tan biến.
(Ngu và Dư trong tiếng Trung Quốc đồng âm, cách đọc giống nhau, nên nữ chính tưởng nam chính gọi tên mình.)
Anh ôm tôi thật chặt, mặt vùi vào cổ tôi. Từ xương quai xanh của tôi truyền đến cảm giác ẩm ướt.