{{ msgSearch }}

Chương 409: Ngốc trong ngốc (2)

Xuyên Về Cổ đại Làm Nông

Đang Cập Nhật 1202 Chữ 29/01/2025 16:09:58

Loan Loan ngạc nhiên, vội nói: “Trà nông thôn không bằng được của quý phủ, mong Nhị thiếu gia không chê.”

Tạ Dật nhìn Loan Loan, chân mày vẫn nhíu, sau đó chỉ vào chén trà: “Quá nóng!”

Suýt nữa thì Loan Loan bật cười thành tiếng, nước vừa đun sôi không nóng mới là lạ đó. Người này bị bỏng mà còn có thể giả vờ như thế, quả nhiên là cao nhân!

Nàng khó xử nói: “Lúc nãy vừa đun nước xong, chưa kịp nói với Nhị thiếu gia, ngài đừng tức giận nhé.”

Tạ Dật cười cười, khoát tay: “Ta tức giận gì chứ, cô chỉ cho ta một cách kiếm được nhiều tiền như vậy, cảm tạ cô còn không kịp nữa là!”

Loan Loan nghe thấy thì vui mừng: “Không biết ở kinh thành thịt nướng bán được không?”

Tạ Dật cầm chiếc quạt trong tay thoải mái gõ gõ, hào hứng nói: “Không ai đến quán rượu Phúc Sinh mà không ăn món đó cả, món cô chế ra đúng là quá hút khách. Mỗi ngày khách đến hầu như đều gọi món thịt nướng. Lúc đó phải phái mấy vị đầu bếp được đào tạo đến kinh thành, có thể nói là bạc chảy cuồn cuộn vào tửu lâu không ngớt!”

Loan Loan cũng rất vui vẻ: “Không phải rất tốt sao, bây giờ sợ rằng không có tửu lâu nào khác có thể sánh được với quán rượu Phúc Sinh nữa đâu.”

“Đương nhiên rồi!” Tạ Dật nói chuyện với Loan Loan giống như bằng hữu lâu năm, trong lời nói còn mang theo sự vinh dự.

Lúc nói chuyện, Tạ Dật lấy từ trong người ra hai tờ ngân phiếu đưa ra trước mặt Loan Loan, cười nói: “Đây là tiền lãi chia trong nửa năm của thịt nướng.”

Loan Loan cầm lên nhìn, thật đúng là hai tấm ngân phiếu một ngàn lượng, nàng hưng phấn suýt nữa thì nhảy lên. Hai ngàn lượng đó nha. Ở hiện đại giống như một người nông dân trung thực chỉ sau một đêm đột nhiên có vài chục vạn, thậm chí là trên trăm vạn. Đây là tâm trạng như thế nào? Máu trong người giống như đang sôi lên. Phấn khích, quá phấn khích…

Nghĩ lại, bọn họ còn được hai ngàn lượng, không phải Tạ Dật được lãi nhiều lắm sao!

Thật hận, không thể quay lại được. Nếu như lúc đó nàng và Bách Thủ có hai ngàn ngân lượng làm tiền vốn, vậy thì bây giờ người ngồi đếm bạc ở tiền trang (ngân hàng) đã là hai người rồi!

Được cái nàng cũng không phải người có lòng tham, mới đầu thu vào đã khả quan như thế, tin rằng sau này thu vào sẽ càng nhiều hơn. Nghĩ đến việc sau này bọn họ không cần làm gì cũng có nguồn thu khả quan như thế, càng không cần phải lo ăn mặc, miệng Loan Loan cười ngoác đến tận mang tai.

Đợi nàng qua cơn phấn khích, Tạ Dật nói: “Việc này bắt đầu từ cuối năm, sau khi ta đi một tháng, còn tháng có lãi cao nhất chưa được tính vào đâu.”

Loan Loan há hốc mồm, nàng ngơ ngẩn không biết nên nói gì. Vốn nghĩ rằng đây là tiền lãi của cả nửa năm, không ngờ còn một tháng làm ăn tốt nhất chưa chia lãi.

Ôi cha, mẹ ơi! Trong lòng nàng đã dần nghĩ đến việc chi tiêu hai ngàn lượng bạc này như thế nào rồi!

Tạ Dật cười híp mắt nhìn Loan Loan, tuyệt không hề ghét bỏ biểu hiện mê tiền của nàng. Ai mà không thích tiền, mặc dù lúc làm việc nàng thể hiện ra sự khôn khéo không ngờ đến, nhưng nàng làm việc ngay thẳng, không giống những người khác, đây cũng là nguyên nhân Tạ Dật đồng ý hợp tác với nàng.

Loan Loan cẩn thận cất ngân phiếu vào trong người, sau đó nhiệt tình mời Tạ Dật: “Nhị thiếu gia uống trà đi, người đi xa đến đây nhất định đã khát lắm rồi, uống thêm mấy ngụm nữa đi.”

Tạ Dật mỉm cười, bưng chén lên đáp: “Ừm” sau đó uống hai ngụm cạn sạch nửa chén nước trà.

Đúng lúc Mạch Thảo đi ra xách theo nước châm trà. Sau khi nhìn thấy Mạch Thảo, Tạ Dật ngẩn ra, lúc này mới để ý hóa ra khi hắn nói chuyện với Loan Loan, không ngờ trong sân còn có người thứ ba, hỏi nàng: “Đây là muội muội của cô à?”

Loan Loan lắc đầu: “Đây là Mạch Thảo, là người trong thôn chúng tôi…” Sau đó nàng kể lại chuyện của Mạch Thảo và Hương Tú cho hắn nghe: “… Bây giờ mẹ nàng mất rồi, đêm nàng ở nhà một mình không an toàn, cho nên từ đó đến nay đều ở cùng chỗ với chúng ta.”

Tạ Dật nhíu mày, nhẹ gật đầu.

Nếu đã nói đến đây thì phải nhắc đến chuyện của Tạ Tam.

Loan Loan ngồi thẳng người, nhìn Tạ Dật nhíu mày nói: “… Tin rằng Nhị thiếu gia ít nhiều cũng đã nghe nói đến chuyện của mẹ Mạch Thảo. Mặc dù hai vợ chồng đã ly hôn, nhưng nàng ấy là một người phụ nữ kiên cường, một mình nuôi Mạch Thảo lớn lên. Nếu nàng ấy là người nghĩ quẩn như vậy, thì sao có thể vượt qua được nhiều khó khăn như thế, chịu đựng biết bao khổ cực để nuôi Mạch Thảo lớn thành người được đây?”

“Cho nên…” Tạ Dật nhìn nàng.

“Cho nên, Hương Tú không thể nào vô duyên vô cớ tự sát được.”

Loan Loan nói rất kiên định, Tạ Dật nhíu chặt lông mày, chốc lát sau, hắn nói: “Cô yên tâm, việc này ta nhất định sẽ cho Mạch Thảo cô nương một lời giải thích.” Sau đó hắn lại nói: “Chuyện làm ăn bên Tây Bắc có chút vấn đề, ta ở bên này không được mấy ngày, có việc gì cô có thể trực tiếp đi tìm Dư chưởng quỹ.”

Có đệ đệ ngươi ở đây, thì cho dù có tìm Dư chưởng quỹ cũng không làm được chuyện gì đâu à!

Nhưng những lời này Loan Loan không tiện nói ra miệng.

“Khi ta không ở đây, có một số việc hai người nhớ chú ý kỹ.” Nói xong, Tạ Dật đứng dậy, sau đó lại nghĩ đến chuyện gì, nói với Loan Loan: “Trên mỏ bây giờ thiếu đốc công, để Bách Thủ huynh đệ làm được không?”

Loan Loan còn chưa kịp phản ứng, Tạ Dật đã đi đến cổng, nói: “Ta còn có việc phải đi trước.”

Đúng lúc Dư chưởng quỹ từ ngoài đi vào, vội nói với Tạ Dật: “Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia vừa đi lên mỏ.”

Tạ Dật gật đầu, Loan Loan vội gọi với theo hắn: “Nhị thiếu gia, không biết sau này ngài có rảnh lúc nào không? Tạ Tam nhân lúc trời tối trèo tường vào nhà ta, định ăn trộm, mong Nhị thiếu gia làm chủ cho chúng ta.”

Tạ Dật giơ tay lên rồi ra khỏi sân.

Loan Loan kinh ngạc nhìn về phía cổng, không biết hắn giơ tay lên là có ý gì? Quản hay không quản đây?

Sưu Tầm, 29/01/2025 16:09:58

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện