Loan Loan kéo Vương Tiểu Thảo đến một góc không người, thì thầm hỏi: “Lúc nãy muội chờ trong đó có nhìn thấy một người đàn ông cao cao, đen đen, tay cầm giỏ đến mua thịt không?”
Vương Tiểu Thảo nghĩ ngợi một chút, hỏi nàng: “Có phải là cái người đầu óc có vấn đề không?”
“Hồi nãy có người đàn ông vừa cao vừa đen cầm giỏ đến mua thịt. Hắn cầm giỏ trên tay, nhận thịt xong lại không trả tiền. Ông chủ Lý không cho hắn đi, hắn còn không chịu. Hỏi hắn sao lại không trả tiền? Hắn liền nói mẹ hắn chỉ đưa giỏ cho hắn, bảo hắn đi mua thịt, không đưa bạc cho hắn, cho nên không cần trả tiền. Tỷ nói xem người như vậy không phải kẻ ngốc thì là gì?”
Loan Loan và Bách Thủ nhất thời không nói nên lời, chẳng lẽ trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy sao? Hay là Vương Tiểu Thảo nhận nhầm người rồi?
Thấy vẻ mặt hai người hình như không tin, Vương Tiểu Thảo lại nói: “Nhị tỷ, chuyện tỷ nói xảy ra hồi nào vậy, muội đứng đó cũng được một khắc á (15phút).”
Vẻ mặt Loan Loan có chút khó coi: “Hình như cũng xảy ra vào lúc đó.” Đàm Nhị mặc dù không nói chuyện, nhưng không hề có vẻ như đầu óc hắn có vấn đề. Loan Loan chưa từ bỏ, lại hỏi tiếp: “Sau đó thì sao? Muội còn gặp được người nào khác không?”
“Có ạ! Sau đó lại có thêm một nam một nữ nữa, là cha mẹ hắn. Muội nghe thấy hắn gọi họ như vậy.” Sau đó Vương Tiểu Thảo tả lại dáng vẻ của hai vợ chồng đó.
Nhất thời Loan Loan và Bách Thủ cảm thấy rất ảo não. Chẳng lẽ người nhà họ Đàm cho rằng nhà nàng có Lai Sinh, nên định đưa thêm một người ngốc đến lừa gạt nhà nàng sao? Nhưng nghe lời Vương Tiểu Thảo kể thì Đàm Nhị kia còn không bằng cả Lai Sinh!
Đây là sự thành thực mà tỷ muội của bà mối Vương nói sao?
Hóa ra có người cho rằng cả nhà nàng đều là đồ ngu!
Xế chiều, Loan Loan gặp bà mối Vương, phẫn nộ nói cho bà biết.
Bà mối Vương cũng không tin lắm: “Muội muội cháu không nhìn nhầm chứ?”
“Cháu cũng hy vọng là muội ấy nhìn nhầm, nhưng muội ấy miêu tả giống hệt Đàm Nhị. Chưa kể, muội ấy cần phải nói xấu Đàm Nhị sao?”
Bà mối Vương nhất thời cảm thấy có lỗi: “Ôi chao, cháu xem ta đã làm chuyện gì này, vốn tưởng tìm được người trong sạch, ai ngờ nhà họ Đàm lại có suy nghĩ như thế, lại coi chúng ta đều là kẻ ngốc chắc?”
Việc này đúng là không thể trách tất cả người nhà họ Đàm, muốn trách thì phải trách tỷ muội của bà mối Vương nói không rõ ràng. Người ngốc cũng có thể dùng từ thành thật để miêu tả sao?
Bà mối Vương cũng tức giận: “Ta nhất định sẽ đi tìm muội muội ta, lại dám lừa ta như thế.” Sau này bà ta nhớ lại cuộc nói chuyện với tỷ muội lúc đó, liền vỗ trán, kéo tay Loan Loan xấu hổ nói: “Nhị muội, ta nói thật nhé, đều tại ta cả! Đúng là tỷ muội ta có nói Đàm Nhị vô cùng thành thật. Nhưng khi đó nàng cũng nhắc ta để cho hai bên gặp nhau đã, giọng điệu cũng là lạ. Thật là, do ta không hiểu mà!”
Loan Loan ngây người, thế thì nàng còn có thể nói gì được nữa.
“Nhị muội, hay là cứ mắng ta vài câu đi, chứ đừng giận ta nhé!”
Nhìn dáng vẻ tự trách của bà mối Vương, Loan Loan chỉ có thể nhẫn nhịn nở nụ cười: “Ối dào, không có gì, chỉ là không có duyên phận thôi. May mà phát hiện sớm.”
Bà mối Vương vội gật đầu: “Đúng đúng, xem ta làm gì này. Cháu yên tâm, việc này chỉ có mấy người chúng ta biết thôi, sẽ không còn ai khác biết nữa đâu.”
Hôm sau bà mối Vương đi đến thôn Đàm gia gặp tỷ muội. Đàm Nhị kia đúng là kẻ ngốc, còn không bằng cả Lai Sinh, ít nhất Lai Sinh còn biết mua đồ phải trả tiền, những chuyện phức tạp hắn không hiểu được đã đành, nhưng mấy chuyện nhỏ mà Đàm Nhị cũng không hiểu nốt.
Hôm đó tỷ muội của bà mối Vương vốn định nói rõ ràng cho bà biết, nhưng lúc hai người đang nói chuyện thì có một người thân thích không cùng chi của nhà họ Đàm tới, cho nên, bà ta mới không nói rõ ràng được. Đợi đến khi bà ta định nói rõ ràng thì bà mối Vương đã vội vã ra về.
Vốn muốn tìm một nhà chồng tốt cho Mạch Thảo không ngờ lại gặp phải chuyện phiền lòng như vậy. Xem ra việc này cũng không thể gấp được, chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi!
Loan Loan đang cảm thấy sốt ruột thì Tạ Dật đến.
Lúc ấy nàng đang làm cỏ ngoài ruộng, Mạch Thảo chạy ra tìm nàng, bảo có người đến tìm. Lúc đó Bách Thủ lại đang ở trên mỏ.
Loan Loan đi cùng Mạch Thảo về đến nhà thì thấy Tạ Dật đang thảnh thơi ngắm vườn rau mới của nhà nàng. Bên cạnh hắn không thấy những người khác, nô tài thường mang theo cũng không thấy, tùy tùng cũng không thấy đâu.
TSm khẽ lay, lớp lớp quần áo, dáng người cao ráo rắn rỏi cùng một thân chính khí, chỉ nhìn bóng lưng cũng khiến người khác nảy sinh thiện cảm.
Khó trách mọi người thường nói tướng tại tâm sinh, tâm tính của một người sẽ ảnh hưởng đến khí chất của người đó.
Loại người tâm thuật bất chính như Tạ Nhàn thì trên người không thể nào có được loại khí chất này.
Lúc Tạ Dật nhìn thấy Loan Loan không khỏi hai mắt tỏa sáng, cười híp mắt, thành thục chắp tay hướng về phía nàng: “Đã lâu không gặp Bách Thủ huynh đệ, hôm nay đặc biệt đến chơi một chút.”
Loan Loan cười nói: “Hôm nay Bách Thủ đang làm trên mỏ, không biết Nhị thiếu gia đến có việc gì?”
Tạ Dật lắc đầu thở dài: “Đã lâu không tới nên thành người xa lạ rồi sao? Hiếm lắm mới đến được một hôm cũng không mời ta uống trà.”
Loan Loan cười một tiếng, không ngờ Tạ Dật cũng có khiếu hài hước, sau đó liền nói: “Mời Nhị thiếu gia ngồi xuống trước đã.” Sau đó nàng đi đến nhà bếp đun nước. Mạch Thảo lấy giúp gói trà đến. Pha trà xong, Loan Loan đặt lên ghế cạnh Tạ Dật, làm động tác mời.
Tạ Dật bưng chén lên ngửi, gật đầu, thổi thổi cánh hoa cúc trên mặt nước, nhấp một ngụm, rồi nhíu mày, sau đó chậm rãi đặt chén lại lên ghế.