{{ msgSearch }}

Tủ truyện

CHƯƠNG 137: BẮT ĐẦU THEO ĐUỔI LẠI TỪ ĐẦU

Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ đáng Thương

Hiểu Văn Lược Lược 1387 Chữ 08/03/2025 13:15:38

Hắn nói, thế giới mà Cố Nhu Nhu đang sống chỉ là một thế giới cấp thấp. Nếu cô ta hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ đưa cô ta đến thế giới cấp cao.

Thế giới cấp cao? Ban đầu, Cố Nhu Nhu chỉ khịt mũi coi thường.

Nhưng khi “Số 0” truyền thông tin về thế giới cấp cao đó vào trong đầu cô ta, Cố Nhu Nhu như được mở ra một chân trời mới.

Bây giờ, nhìn thế giới đầy rẫy vết thương, zombie khắp nơi này, cô ta chỉ cảm thấy buồn nôn.

Nghĩ đến dáng vẻ phồn hoa của thế giới cấp cao mà “Số 0” từng cho mình xem, trong lòng Cố Nhu Nhu không khỏi dâng lên cảm giác kích động mãnh liệt.

Cố Nhu Nhu hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi anh nói đã xảy ra một chút vấn đề, là vấn đề gì?”

“Số 0” trả lời trong đầu cô ta: “Chỉ là một con bọ nhỏ không thuộc về thế giới này mà thôi, lại còn muốn cản đường tôi. Nhưng giờ tôi đã cắt đứt liên lạc của nó với thế giới này rồi.”

Cố Nhu Nhu nhíu mày: “Ý anh là, còn có thứ khác đến từ thế giới cấp cao sao? Không phải chỉ có một mình anh à?”

“Số 0” tỏ ra rất thiếu kiên nhẫn với câu hỏi của Cố Nhu Nhu, chỉ qua loa đáp: “Chuyện này cô không cần quan tâm, tôi đã xử lý nó rồi. Cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tôi giao là được.”

Cố Nhu Nhu rất khó chịu với giọng điệu ra lệnh đó, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ nghe lời.

Không ngờ “Số 0” lại nói tiếp: “Nhưng cô tuyệt đối đừng để bị người khác cản trở nữa, dáng vẻ của cô khi đối mặt với cô ta thật ngu ngốc.”

Cố Nhu Nhu đương nhiên biết “Số 0” đang nhắc đến ai.

Đây rõ ràng đang chọc vào nỗi đau của cô mà!

“Chân Lục Trà đã c.h.ế.t rồi! Sẽ không có ai cản trở bước chân của tôi nữa!”

Nghĩ đến Chân Lục Trà, biểu cảm trên mặt Cố Nhu Nhu bỗng trở nên méo mó.

-------

Từ sáng, Nam Sương đã nhận ra Chân Lục Trà có vẻ không ổn. Cả người cô trông ủ rũ, ngay cả bữa sáng cũng ăn không ngon.

“Sao vậy? Tối qua ngủ không ngon à?”

Chân Lục Trà mệt mỏi ngẩng đầu lên: “Sáng nay trong đầu hình như mọc thêm não rồi.”

Nam Sương: ?

Cách miêu tả của Chân Lục Trà cũng không hẳn sai. Trong đầu cô chắc hẳn là có một hệ thống nào đó, nhưng hình như đã bị hỏng. Nó cứ phát ra những tiếng xì xì xèo xèo như một chiếc TV cũ kỹ không thể kết nối được nhưng vẫn cố gắng kết nối vậy.

Cô nằm sấp trên bàn, dáng vẻ như hồn lìa khỏi xác.

Nam Sương thấy vậy liền nói: “Hay hôm nay cậu nghỉ ngơi trước đi? Tôi sẽ đến tổ chức lính đánh thuê xem tình hình, hôm khác chúng ta lại làm nhiệm vụ.”

Chân Lục Trà gật đầu: “Ừ, vất vả cho cậu rồi, Sương Sương.”

Sau khi Nam Sương rời đi, cô không chịu nổi nữa, liền trở về phòng ngủ để ngủ bù.

Ngủ được một nửa, cô nghe thấy tiếng gõ cửa.

Chân Lục Trà giật mình tỉnh giấc, còn tưởng Nam Sương quên mang chìa khóa nên vội vàng chạy ra mở cửa.

Nhưng người đứng ngoài không phải Nam Sương, mà là người đàn ông cô gặp hôm qua khi đi xem phòng.

Thấy anh ta, Chân Lục Trà còn tưởng mình đang mơ.

Còn Tạ Lam Án đứng trước cửa, nhìn Chân Lục Trà tóc tai rối bù, ánh mắt ngơ ngác, liền biết cô vừa mới ngủ dậy.

Anh ta rũ mắt xuống, tham lam nhìn cô chăm chú.

“Xin lỗi, có phải tôi đã đánh thức em không?”

Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng của người đàn ông vang lên, khiến Chân Lục Trà từ mơ màng lập tức hoàn toàn tỉnh táo.

Mặt Chân Lục Trà lúc này vẫn còn hằn vài vệt đỏ do nằm nghiêng khi ngủ, trong mắt sóng sánh nước, cả người mềm mại đáng yêu. Giọng nói của cô vì mới tỉnh giấc mà có chút khàn nhẹ, nhẹ nhàng như đang làm nũng.

“Sao anh lại đến đây? Không đúng, sao anh biết tôi ở đây?”

Tạ Lam Án thoáng ngẩn người. Trong khoảnh khắc đó, anh như trở về quá khứ—khi cô còn tựa vào lòng anh, mỗi sáng tỉnh dậy đều dùng giọng điệu này mà làm nũng với anh.

Thấy anh đứng lặng không trả lời, Chân Lục Trà liền muốn đóng cửa lại.

Tạ Lam Án vội đưa tay ra chặn cửa.

Cánh cửa vốn sắp đóng lại bỗng bị giữ chặt, Chân Lục Trà nắm lấy tay nắm cửa kéo vào nhưng cửa vẫn không nhúc nhích.

Cô có chút tức giận, nhíu mày nhìn người đang chặn mình: “Rốt cuộc anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì?”

Tạ Lam Án thấy cô tức giận, lập tức thu tay lại, giọng điệu có chút vội vàng: “Tạ Lam Án, tôi tên là Tạ Lam Án.”

Tạ Lam Án?

Cái tên này nghe quen quá, hình như cô đã nghe ở đâu rồi thì phải.

Không đợi Chân Lục Trà kịp nghĩ ra, đối phương đã lên tiếng trước: “Trà Trà, em đừng giận.”

Giọng anh đầy sự cẩn thận và cầu xin.

Chân Lục Trà càng thêm nghi hoặc: “Sao anh biết tên tôi?”

Tối qua cũng vậy, người kia vừa gặp đã buột miệng gọi tên cô.

Tạ Lam Án thoáng khựng lại.

Anh nên nói gì đây? Nói rằng họ từng quen biết nhau? Hay nói về sự ân ái giữa hai người? Nhưng nhìn vẻ mặt hoàn toàn xa lạ và sự đề phòng ẩn giấu trong mắt Chân Lục Trà, anh không dám mở miệng.

Thay vào đó, anh đưa túi đồ trong tay đến trước mặt cô.

“Đây là món em thích ăn trước đây.”

Chân Lục Trà lùi lại một bước, ánh mắt lạnh nhạt nhìn đối phương: “Tôi không biết người anh nói ‘trước đây’ là ai. Rõ ràng tôi không phải cô ta. Tôi không có chút ký ức nào về anh cả, đừng tìm tôi nữa.”

Văn học thế thân? Cô không có hứng thú chơi trò đó đâu!

Nhưng những lời hờ hững của Chân Lục Trà như từng mũi gai đ.â.m thẳng vào tim Tạ Lam Án.

Anh siết chặt túi đồ trong tay.

Làm sao có thể nhận nhầm được chứ?

Giọng điệu nói chuyện của cô, dáng vẻ khẽ nhíu mày khi tức giận - tất cả mọi thứ của cô, anh đều khắc sâu trong tâm trí, tuyệt đối không nhận nhầm.

Tạ Lam Án khẽ thở dài:

“Vậy thì coi như chúng ta quen biết lại từ đầu đi.”

“Tôi tên là Tạ Lam Án.”

“Là ‘Lam Án’ trong câu ‘Lam Án dĩ ngộ Thích Hoài điểu’.”

(Tạm dịch: Cây Lam Án đã gặp chim Thích Hoài.)

“Rất vui được gặp em, Chân Lục Trà.”

Chân Lục Trà khựng lại một chút.

Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh mắt ấy quá mức nóng bỏng, mang theo cảm xúc mãnh liệt đến mức khiến Chân Lục Trà—người vốn định lớn tiếng đuổi anh ta đi—lại không thể thốt nên lời.

Tạ Lam Án nhẹ nhàng đặt món đồ đang cầm vào tay cô.

Có lẽ là nhận ra cô muốn từ chối lần nữa, giọng anh ta lại trầm thấp hơn, dịu dàng như đang dỗ dành:

“Nhận đi, nếu không thích thì vứt đi.”

Ánh mắt anh ta có chút tủi thân, trông chẳng khác nào một chú Golden Retriever to lớn không có được món đồ chơi yêu thích.

Chân Lục Trà vừa định mở miệng: … Anh như vậy khiến người làm loạn vô lý lại thành tôi mất rồi.

Chân Lục Trà vẫn nhận lấy đồ ăn mà Tạ Lam Án mang đến.

Sau khi cô nhận, anh ta liền rời đi mà không nói gì thêm.

Chân Lục Trà xách hộp đồ ăn đến bàn ăn, nhìn thùng rác bên cạnh rồi lại nhìn hộp đồ ăn vẫn còn tỏa ra mùi thơm.

Vứt đi thì tiếc quá, hơn nữa giờ còn là trong thời mạt thế thiếu thốn thức ăn, chi bằng vào bụng cô luôn.

Nghĩ thông suốt, Chân Lục Trà vui vẻ ngồi xuống bàn, ăn mở hộp đồ ăn ra.

Sưu Tầm, 08/03/2025 13:15:38

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :