Màn quyết đấu mà mọi người mong chờ giữa Hàn Diễm và Nam Sương lại bất ngờ biến thành cảnh tượng Hàn Diễm bị một cô gái lạ mặt đuổi đánh.
Thậm chí còn bị truy đuổi khắp sân.
Ngay cả những người gọi Hàn Diễm đến làm cứu viện, nhìn thấy cảnh tượng lúc này cũng cảm thấy vô cùng mất mặt.
Tuy nhiên, trong số những người đứng xem náo nhiệt, có không ít người nhìn thấy cây búa hồng trong tay Chân Lục Trà, cảm thấy rất quen thuộc. Hình như trước đây, trong đội Ảnh Tức cũng có một nữ đội viên rất lợi hại cũng sử dụng vũ khí này.
"Cuộc quyết đấu" của hai người kết thúc bằng việc Chân Lục Trà giáng cho Hàn Diễm một búa vào mông.
Hàn Diễm ôm lấy m.ô.n.g đau đến mức suýt rơi nước mắt, nhe răng trợn mắt hét lên:
"Chân Lục Trà! Em không thể ra tay nhẹ hơn sao? Anh là đồng đội thân thiết của em đó!"
?
Chân Lục Trà và Nam Sương đồng thời nhìn nhau đầy nghi hoặc.
Sao anh ta biết tên mình? Còn nữa, sao lại nói cô là đồng đội của anh ta?
Người đàn ông cô gặp chiều nay cũng vậy, mang đến cho cô một cảm giác rung động khó hiểu.
Chân Lục Trà bắt đầu nghi ngờ, liệu mình có mất đi một phần ký ức nào đó không. Nhưng nghĩ kỹ lại, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.
...
Hàn Diễm vội vàng chạy về nơi các thành viên đội Ảnh Tức sinh sống.
Chú Viên thấy anh hớt hải lao vào, liền đưa tay đỡ lấy: "Tiểu Hàn, sao thế? Vội vàng như vậy, suýt chút nữa thì ngã rồi!"
"Chú Viên! Cháu gặp Chân Lục Trà rồi! Cô ấy vẫn còn sống!" Hàn Diễm thở hổn hển, nhưng những lời nói ra lại khiến chú Viên sững sờ.
Chú Viên vội vàng ra hiệu bảo anh im lặng: "Nói linh tinh gì thế! Đừng để Tiểu Tạ nghe thấy, cậu ấy mà biết sẽ lại đau lòng mất một thời gian dài!"
Hàn Diễm vội vàng giải thích: "Cháu không nói bậy, cháu thực sự đã gặp Tiểu Lục rồi!"
Chú Viên lắc đầu, chỉ cho rằng đứa trẻ này bị ám ảnh đến phát điên.
Thấy chú Viên không tin mình, Hàn Diễm lại chạy đi tìm Hứa Đồng.
Lúc này, Hứa Đồng đang ở trong phòng. Nghe xong những lời của Hàn Diễm, trên mặt lộ rõ biểu cảm "cậu nghĩ tôi là thằng ngốc chắc?".
Hứa Đồng hiếm khi lạnh lùng, anh ta nghiêm mặt nói với Hàn Diếm: "Hàn Diễm, đừng lấy chị Chân ra đùa giỡn! Cô ấy đã không còn nữa. Nếu cậu còn nói linh tinh, tôi sẽ đ.ấ.m cậu răng rơi đầy đất đấy!"
Bị mọi người phủ nhận khiến Hàn Diễm có chút phát điên. Anh bực bội vò đầu, quát lên: "Thôi! Nói với các người cũng vô ích! Tôi đi tìm lão đại!"
Hứa Đồng túm lấy anh, nghiến răng nói: "Cậu đừng có gây chuyện! Cẩn thận lão đại đánh c.h.ế.t cậu rồi tiễn cậu xuống dưới đó đoàn tụ với chị Chân luôn đấy!"
Hàn Diễm bất lực, nhưng phải thừa nhận rằng Hứa Đồng nói rất có lý. Nếu cứ thế mà chạy đi nói với đội trưởng rằng Tiểu Lục còn sống, e rằng chính anh sẽ bị tiễn khỏi thế giới tươi đẹp này trước khi kịp giải thích.
Thôi vậy, chuyện này vẫn nên từ từ tính.
Khác với bầu không khí căng thẳng bên phía Hàn Diễm, lúc này Chân Lục Trà và Nam Sương đang ngồi đối diện nhau trên sofa.
Hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Cuối cùng, vẫn là Nam Sương phá vỡ sự im lặng trước: "Trà Trà, cậu chắc chắn mình không bị mất trí nhớ chứ?"
Chân Lục Trà suy nghĩ thật kỹ, cố gắng lục lại toàn bộ ký ức trong đầu, nhưng không tìm thấy chút manh mối nào.
Cô lắc đầu: "Không có."
Ngược lại, Nam Sương lại nghi ngờ rằng Chân Lục Trà có khi thực sự đã mất trí nhớ. Dù sao lúc mới gặp, cô ấy đối với thế giới này đều xa lạ và tò mò.
Tuy nhiên, nghĩ một lúc, Nam Sương cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nói: "Nếu cậu không nhớ ra thì đừng nghĩ nữa, mau đi ngủ đi, bây giờ cũng không còn sớm nữa rồi."
Chân Lục Trà trở về phòng ngủ của mình, nằm xuống chiếc giường mềm mại, nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay. Nhưng hình ảnh hiện lên rõ ràng nhất trong đầu vẫn là bóng dáng người đàn ông đứng giữa vườn hoa.
Dù cho hoa trong sân có nở rực rỡ đến đâu, cũng không thể xua tan vẻ cô tịch và bi thương trên người anh.
Anh ấy đang đợi ai vậy?
Nghĩ ngợi, Chân Lục Trà chìm vào giấc ngủ.
【Hệ thống trà xanh đang khởi động lại... Khởi động thất bại... Năng lượng không đủ... Liên kết ký chủ thất bại... Truyền ký ức thất bại...】
Tiếng rè rè của dòng điện đánh thức Chân Lục Trà.
Cô bật dậy, nhưng âm thanh đó vẫn cứ văng vẳng bên tai.
【Trà xanh... Hệ thống... Rè rè rè rè... Trà xanh... Rè rè rè rè rè...】
Cái quái gì vậy?
Chân Lục Trà cuối cùng cũng phát hiện ra, âm thanh kia dường như phát ra từ trong đầu mình.
Cô cố gắng tập trung để phân biệt những thông tin mà nó muốn truyền đạt giữa những tiếng rè rè khó chịu, nhưng chỉ nghe được loáng thoáng hai chữ "trà xanh".
Còn mắng người ta nữa cơ à?
Âm thanh rè rè vang lên trong đầu cô một lúc rồi cuối cùng cũng dừng lại.
Lúc này, tại căn cứ Hy Vọng, Cố Nhu Nhu đang có mặt trong nhà của tổng chỉ huy căn cứ – cũng chính là cha của Đình Lệ, Đình Chấn. Nhưng khác với mọi khi, hôm nay cô ta lại mang dáng vẻ của một vị khách quý.
“Tôi không đòi hỏi nhiều, các người chỉ cần giao quyền quản lý khu 3 của căn cứ cho tôi là được.”
Giọng điệu nhẹ nhàng của Cố Nhu Nhu khiến sắc mặt Đình Chấn thay đổi ngay lập tức.
“Không thể nào! Khu 3 là lực lượng chủ lực thứ hai của căn cứ, sao có thể giao vào tay cô được?”
Cố Nhu Nhu đã đoán trước được phản ứng của ông ta. Cô ta khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại khiến Đình Chấn có cảm giác như bị một con rắn độc siết chặt lấy.
“Nhưng Đình tổng chỉ huy, ông cũng đã thấy năng lực của tôi rồi. Hơn nữa, tôi là mẹ của cháu trai ông, cũng coi như con dâu ông. Giao khu 3 cho tôi, chẳng qua cũng chỉ là chuyển từ tay người nhà sang tay người nhà, không phải sao?”
Người nhà?
Đình Chấn cười nhạt trong lòng. Từ lúc con trai ông chết, cô ta đã chẳng còn là người nhà nữa.
Nhưng mà…
Nghĩ đến dáng vẻ Cố Nhu Nhu chỉ huy một đội zombie ngày hôm qua, Đình Chấn không khỏi có chút d.a.o động.
Đình Chấn cuối cùng vẫn đồng ý.
Cố Nhu Nhu đạt được mục đích liền trở về nhà của mình.
Cố Tiểu Bảo không sống cùng cô ta, hơn nữa bây giờ cậu bé cũng đã đổi tên.
Đình An – là cái tên mà mẹ của Đình Lệ đã đặt cho Cố Tiểu Bảo.
Sau khi Đình Lệ ra đi, bà chỉ mong cháu trai mình sau này có thể lớn lên bình an.
Cố Nhu Nhu đã rất lâu không ở cùng con trai, nhưng cô ta cũng chẳng để tâm. Dù sao, bây giờ Tiểu Bảo cũng tốt hơn gấp trăm lần so với khi còn ở bên cô ta trong kiếp trước.
Hiện tại, cô ta đang thực hiện nhiệm vụ mà “Số 0” giao cho.
“Số 0” chính là người thần bí đã cho cô ta không gian và dị năng, hơn nữa đối phương còn tiết lộ cho Cố Nhu Nhu một bí mật rất quan trọng.