Ba người quay đầu lại, thấy Kiều Vi đang chạy xe đạp tới, cô mới mua thức ăn xong. Nghiêm Tương ngồi sau xe, mở đôi mắt đen nhánh trong suốt nhìn các cô đầy tò mò. Hiển nhiên cậu bé cũng muốn biết các cô đang làm gì, sao mua thức ăn xong mà vẫn chưa về nhà.
Chị Dương thấy Kiều Vi thì muốn cầu cứu, nhưng lại không biết cầu cứu thế nào. Chị ta đúng là đã nói như vậy.
Kiều Vi thấy bầu không khí hơi sai sai nên lái xe lại gần.
Cô cười hỏi Hạ Hà Hoa: “Sao thế?”
Năm đó khi chuyện con gái rượu của sư trưởng bị xúc phạm, Hạ Hà Hoa còn chưa quen biết Kiều Vi.
Còn bây giờ Kiều Vi đã là nhân vật nổi tiếng mà không một người nhà quân nhân nào không biết.
Hạ Hà Hoa chưa bao giờ hãnh diện trước mặt Kiều Vi như hôm nay.
Cô ta đắc ý chỉ chị Dương: “Dương Chiêu Đệ có oán hận trong lòng với lãnh tụ, cô ta vừa mới sỉ nhục lãnh tụ vĩ đại, bị tôi bắt tại trận. Kiều Vi cô đến đúng lúc lắm, cô có thể làm chứng để tôi đi tố giác Dương Chiêu Đệ!”
Kiều Vi nhìn chị Dương, mặt chị Dương trắng bệch, cô biết Hạ Hà Hoa nói thật. Chắc chị ta bị Hạ Hà Hoa bắt được điểm yếu gì rồi.
Kiều Vi hỏi: “Chị ấy nói gì thế?”
Hạ Hà Hoa đắc ý, cười vô cùng rạng rỡ, lặp lại câu nói kia một lần.
Chỉ bằng câu này đã đủ đánh c.h.ế.t Dương Chiêu Đệ rồi!
“Thật sao?” Kiều Vi không thay đổi nụ cười: “Nhưng tôi có nghe thấy gì đâu nhỉ, tôi chỉ nghe chị nói thôi. Đúng không, chị Triệu, Tịch Tịch? Mọi người cũng nghe câu mới nãy chị ấy nói nhỉ?”
Không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Tình thế lật ngược trong chớp mắt.
Hạ Hà Hoa ngây người.
Chị Dương và Lâm Tịch Tịch như người nghẹt thở bỗng nhiên tìm lại không khí, cuối cùng mới có thể thở được!
“Đúng vậy, tôi nghe cô ta nói rồi!” Chị Dương sống lại.
“Cháu cũng nghe thấy những gì dì ấy vừa nói!” Lâm Tịch Tịch theo phe cậu mơ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, không do dự mà đứng về phía họ.
Kiều Vi mỉm cười nói với Hạ Hà Hoa: “Chị xem, bọn tôi có ba người làm chứng chị nói câu đó.”
Lần này đến lượt mặt Hạ Hà Hoa trắng bệch.
Nhưng sau lần bị Kiều Vi bắt nạt đó, Hạ Hà Hoa cũng đã trưởng thành không ít.
Mặt chị ta trắng bệch, bỗng nhiên chị ta “phì” một tiếng, nở nụ cười cứng ngắc: “Xem các cô kìa, tưởng thật sao, chỉ đùa chút thôi mà.”
Kiều Vi cũng cười rất rạng rỡ: “Đúng thế, đùa chút thôi mà.”
Hạ Hà Hoa nói: “Cái gì ấy nhỉ, hôm nay thịt lợn tươi lắm, cô cũng mua sao.”
Kiều Vi nói: “Đúng vậy, chị mua cần tây sao. Chị định nấu gì thế?”
“Khỏa diện, hấp ăn với tỏi.” Hạ Hà Hoa nói: “Tôi bảo nhé, ngon lắm đó.”
Kiều Vi gật gù: “Lần sau tôi cũng làm thử.”
Hạ Hà Hoa bắt đầu bước đi: “Vậy tôi về trước nhé, nhà tôi còn có con nhỏ.”
Kiều Vi cười híp mắt: “Chị đi đường cẩn thận một chút, đừng ngã nhé.”
Hạ Hà Hoa không trả lời lại, càng đi càng nhanh, cứ như là chạy đi vậy.
Chạy trối chết.
Chân chị Dương mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã ra đất.
Lâm Tịch Tịch nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy chị ta.
Chị Dương thấy cả người kiệt sức, mếu máo sắp khóc: “Vi Vi, Vi Vi! Cảm ơn cô!”
Chuyện này đúng là hết cách.
Trước đây Kiều Vi có xem một bộ phim truyền hình với mẹ, từng thấy tình tiết là cặp vợ chồng đang nói xấu lãnh đạo khác hai câu, ai ngờ bị con ở trong nhà nghe được.
Hai người sợ nó nói lung tung ra bên ngoài nên chiều theo đứa nhỏ này. Đứa nhỏ biết bí mật này có thể bắt chẹt bố mẹ chúng nên càng được voi đòi tiên.
Cuối cùng hai người đành phải nói với bên ngoài là đứa bé này bị điên.
Sau đó hai người đưa con vào bệnh viện tâm thần hay là trường cải tạo gì đó, Kiều Vi quên mất rồi.