Lâm Tịch Tịch đứng ngoài cửa, da dẻ trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, dáng vóc yêu kiều.
Lữ Thiên Trạch cũng phải nhìn lâu thêm một chút.
“Mợ ơi.” Lâm Tịch Tịch nói: “Cậu bảo cháu qua xem mợ xong chưa, gọi mợ về ăn cơm.”
“Xong rồi, xong rồi, rửa xong cái này là xong.” Chị Dương nói, động tác cũng nhanh hơn.
Lâm Tịch Tịch thừa dịp này nhìn sang Lữ Thiên Trạch.
Người đàn ông ngoài ba mươi, có mùi vị trưởng thành.
Khác hoàn toàn với những người trong trấn nhỏ.
Khí chất của họ hoàn toàn khác nhau.
Đây mới chính là người đàn ông lớn lên ở thành phố lớn, làm người ta cảm thấy anh ta như vai nam chính trong phim truyền hình Hongkong.
Mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần so với tên ngốc thanh niên trí thức năm đó.
Mắt nhìn người của mình khi đó thật nông cạn.
Chị Dương rửa nồi xong, chùi tay vào tạp dề, gọi Lâm Tịch Tịch: “Đây là chú Lữ, chào chú đi!”
Chị ta nói với Lữ Thiên Trạch: “Đây là cháu lão Triệu, đang sống với nhà chúng tôi.”
Lâm Tịch Tịch ngoan ngoãn nói: “Cháu chào chú Lữ.”
Lữ Thiên Trạch “ừ” một tiếng, không nói chuyện với cô ta, chỉ nói với chị Dương: “Đúng là năm tháng không chừa một ai. Năm đó lão Triệu cũng là một trong những người hăng hái cùng sống cùng c.h.ế.t với địch, chớp mắt một cái mà con cháu đã lớn thế này rồi.”
Chị Dương nói: “Thì bởi thế.”
Chị Dương dẫn Lâm Tịch Tịch về.
Lư Thiên Trạch bưng bát cơm, nhớ đến cháu gái của đoàn trưởng Triệu ban nãy thì bật cười rồi lắc đầu.
Cảm giác đầu tiên của Kiều Vi về anh ta rất đúng, vì bối cảnh và tính cách bẩm sinh của Lữ Thiên Trạch nên anh ta là một tên đàn ông xấu xa.
Đàn ông xấu xa cũng rất nhạy cảm với những cô gái xấu xa.
Cô cháu gái của lão Triệu này lại nhìn bậc cha chú như anh ta bằng ánh mắt của một người phụ nữ đánh giá đàn ông.
Đúng là thú vị.
Không ngờ sau khi anh ta sa sút vẫn còn có phụ nữ để ý.
Từ khi bị XX đến nay, những “hồng nhan tri kỷ” ngày xưa của anh ta đều không thèm liên lạc.
Lữ Thiên Trạch cười tự giễu.
Hôm sau, Lâm Tịch Tịch tìm cớ hỏi chị Dương: “Mợ ơi, chú Lữ còn phục hôn được không nhỉ? Cháu nghe nói có mấy người mới ly hôn thì có thể hòa giải rồi phục hôn ấy ạ.”
Chị Dương nói: “Ai mà biết. Nhưng Lữ Thiên Trạch có tới ba đứa con đấy. Nếu có thể hòa giải thì đúng là nên phục hôn.”
Chuyện hòa giải đâu có dễ dàng như vậy.
Đối với những người bản địa ở thời đại này như chị Dương, có thể là cả đời này cứ phải như vậy.
Bởi vì chị ta không biết giai đoạn lịch sử này sẽ đến ngày kết thúc. Chị ta đã quen xem trạng thái trước mắt là bình thường rồi.
Lâm Tịch Tịch rất thất vọng.
Đúng thật là nếu vợ chồng ly hôn giả thì sau đó có thể hòa giải, có ba đứa con cũng có xác suất phục hôn cao.Cô ta ngồi xổm bên giếng ngồi giặt quần áo, không nói tiếng nào.
Hai đời này của cô ta, có thể gặp được mấy người dính tới hai từ “quan lớn” chứ?
Một người là Nghiêm Lỗi, là quan lớn ở tương lai.
Một người là Lữ Thiên Trạch, có xuất thân hai đời là quan lớn.
Một loại cảm giác không cam lòng dâng trào lên trong lòng cô ta.
Thời gian nháy mắt trôi đi, mới đây mà đã đến tết Âm Lịch.
Sáng sớm, bé Năm đeo cặp sách đi học, chị Dương và Lâm Tịch Tịch cầm rổ đi mua thức ăn.
Hai người đi chợ mua thức ăn xong, thì thấy bên ngoài chợ có dán tờ tuyên truyền mới.
Thời đại thiếu thốn thứ để giải trí nên có thứ gì mới mẻ thì họ phải đến xem một chút.
Hai người đến gần nhìn tờ tuyên truyền kia. Tờ giấy mới nhưng thứ tuyên truyền thì không có gì mới, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu nói kia.
Chị Dương nhìn nhìn hình vĩ nhân mới, nói với Lâm Tịch Tịch: “Tấm hình này là hình mới à, cháu xem xem, ông ta hình như mập hơn đúng không?”
Chị ta che miệng, nhỏ giọng cười.
Vốn dĩ chỉ là đùa giỡn giữa người trong nhà với nhau, không ngờ bỗng có một giọng nói vang lên phía sau: “Được đấy, Dương Chiêu Đệ, cô dám sỉ nhục lãnh tụ vĩ đại à.”
Chị Dương quay người.
Hạ Hà Hoa, kẻ địch một đời này của chị ta, chẳng biết đã đứng đó từ lúc nào.
Mặt chị Dương và Lâm Tịch Tịch trắng bệch.
Hạ Hà Hoa cũng không ngờ đến. Cô ta ra khỏi chợ nông sản thì thấy Dương Chiêu Đệ và cô cháu gái có cặp mắt để trên đỉnh đầu của Dương Chiêu Đệ đang đứng trước bảng tuyên truyền. Bản năng nhiều chuyện bẩm sinh làm cô ta rón rén đi qua, ai ngờ thật sự tóm được điểm yếu của Dương Chiêu Đệ!
Chỉ một câu nói này, nếu như không làm người đàn ông của Dương Chiêu Đệ rớt đài được, thì cũng khiến anh ta ly hôn với Dương Chiêu Đệ.
Hạ Hà Hoa không biết nên làm cho “Dương Chiêu Đệ và người đàn ông của chị ta quay lại thân phận trước giải phóng” hay là nên làm cho “Dương Chiêu Đệ ly hôn với người đàn ông của chị ta”.
Nói chung, chỉ cần tưởng tượng đến thôi cô ta đã cực kỳ vui vẻ rồi.
Mắt Hạ Hà Hoa lóe lên tia cuồng nhiệt: “Dương Chiêu Đệ, cô giỏi lắm! Bình thường thì hay tỏ thái độ trung thành, giác ngộ cách mạng. Hóa ra sau lưng lại là phẩn động ẩn náu trong nhân dân! Tôi sẽ đi tố cáo cô!”
Sắc mặt chị Dương trắng bệch, môi run rẩy.
Chị ta đã từng nghe nói về kết quả sau khi bị tốt giác. Chị ta vốn tưởng rằng một người nhà quân đội có xuất thân bần nông như chị ta sẽ không bao giờ có chuyện này đâu, ai ngờ một ngày nó lại rơi vào đầu mình.
Nhưng ban nãy thật sự chị ta đã buột mồm nói như thế.
Ngay khi chị ta run rẩy định quỳ xuống cầu xin Hạ Hà Hoa thì có một giọng nói quen thuộc vang lên: “Mọi người tụ tập ở đây làm gì vậy ạ?”