Tư Bạc Niên phát điên: "Bùi Ưu Ưu, cô đừng nói linh tinh!"
Giản Ly thì mặt trắng bệch, loạng choạng, suýt ngất xỉu.
"Bùi Ưu Ưu, đồ khốn nạn..."
Lục Lẫm đúng là biết sắp xếp hôn sự.
"Cậu bé, không làm vợ cả vợ bé được, thì làm vợ ba vậy!"
"Mọi người ở bên nhau, quan trọng nhất là vui vẻ, chuyện danh phận gì đó, đừng so đo quá!"
Lục Lẫm đúng là đại ca, không chỉ gả Lục Triều cho tôi, còn gả cả Tư Bạc Niên và Giản Ly cho tôi nữa!
Lục Triều muốn từ chối: "Anh cả! Chuyện không phải như anh nghĩ đâu!"
Lục Lẫm nghiêm gọng nhìn hắn: "Bố mẹ mất sớm, anh cả là người thân duy nhất của em trên đời này."
"Người xưa có câu, anh cả như cha, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, em nghe theo sự sắp xếp của anh cả là được rồi!"
Lục Triều nhìn tôi, trên mặt thoáng qua vẻ hoảng loạn và bất lực.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt như vậy trên gương mặt trưởng thành điềm tĩnh của hắn!
Người đàn ông à, duyên phận của chúng ta là trời định, anh không thể phản kháng, cũng không thể trốn thoát!
19.
Tôi và Lục Triều, coi như là đã ra mắt gia đình rồi.
"Anh cả, hiện tại em vẫn đang đi học, hơn nữa em và Lục Triều còn là quan hệ thầy trò, không tiện công khai, cho nên..."
Lục Lẫm nói: "Em dâu, anh cả hiểu!"
"Em yên tâm, chuyện này, anh cả sẽ xử lý, sẽ không có ai gây phiền phức cho hai đứa đâu!"
Tôi cảm động nói: "Cảm ơn anh cả!"
Lục Triều nhìn tôi đầy oán hận: "Rốt cuộc cô đã cho anh tôi uống bùa mê thuốc lú gì rồi?"
Hắn không hiểu, nhưng lại không dám cãi lời anh trai mình.
Vì vậy, nhà Lục Triều trở thành cứ điểm của chúng tôi sau giờ học.
Lục Triều dạy thêm cho tôi, Giản Ly kèm tôi làm bài tập, Tư Bạc Niên nấu cơm cho tôi!
Tôi thi không đạt, nhốt Lục Triều lại dùng roi da quất.
Tôi làm bài tập không xong, treo Giản Ly lên đánh.
Tư Bạc Niên đúng là vợ cả, chu đáo nhất.
Pha trà rót nước, xoa bóp chân tay cho tôi: "Em đánh bọn họ rồi, thì không được đánh anh đâu đấy!"
"Số hai số ba, hai người nhịn chút đi, tuy Ưu Ưu tính tình không tốt, nhưng không bao giờ đánh qua đêm đâu, sáng mai là cô ấy quên hết rồi."
Lục Triều và Giản Ly nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Tư Bạc Niên như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Chắc chắn là bọn họ ghen tị vì tôi quá cưng chiều Tư Bạc Niên.
Bọn họ đều yêu tôi muốn c.h.ế.t mà, cứ đánh nhau đi, cạnh tranh đi, so tài cao thấp đi!
Tôi vốn thông minh, lại được hai đại gia kèm cặp, thành tích học tập tiến bộ vượt bậc, thi đậu đại học cùng trường với Giản Ly và Tư Bạc Niên.
Còn Lục Triều thì bị tôi bắt nghỉ việc giáo viên, chuyển đến thành phố chúng tôi học để sống.
Vì tôi yêu anh ta quá mà, lâu ngày không gặp, tôi sẽ c.h.ế.t vì tương tư mất!
Chúng tôi sống như vậy ba năm.
Thoắt cái, tôi, Tư Bạc Niên và Giản Ly sắp tốt nghiệp đại học.
Ba năm nay, tôi không chỉ giúp Lục Lẫm làm rất nhiều việc, được anh ta hết lời khen ngợi, mà còn vào làm ở công ty Tư gia, chiếm một vị trí nhất định.
Người ta đều nói, dù tôi không phải con ruột của chú Tư, nhưng còn hiếu thuận và giỏi giang hơn cả con ruột.
Chú Tư cũng thường xuyên giáo huấn Tư Bạc Niên: "Con nhìn em gái con xem, rồi nhìn lại con đi!"
Lần nào tôi cũng bênh vực hắn: "Anh trai còn trẻ, ham chơi thôi, mấy năm nữa là ổn."
Đêm đến, tôi lại ôm hắn vào lòng dỗ dành: "Trai chủ nội gái chủ ngoại, anh nấu ăn ngon là được rồi."
Năm cuối đại học, tôi dùng tiền kiếm được mua một căn biệt thự, cho Tư Bạc Niên, Giản Ly và Lục Triều dọn vào ở.
Mỗi người hai ngày, cuối tuần nghỉ ngơi, chia đều ân huệ.
Ngày lễ tốt nghiệp, tôi trang điểm lộng lẫy, thay phiên khiêu vũ với cả ba người.
Say khướt, tôi ôm chặt Tư Bạc Niên.
"Đến lúc công khai quan hệ của chúng ta rồi."
"Em muốn nói chuyện cưới xin với chú Tư, cho anh một danh phận chính thức."
Tư Bạc Niên cứng đờ người, toàn thân lạnh toát: "Ưu Ưu, nhất định phải vậy sao?"
"Cứ tiếp tục như bây giờ, không tốt sao?"
Tôi véo má hắn: "Nói gì ngốc vậy, em mười tám tuổi đã nói sẽ lấy anh rồi mà."
Sau đó...
Tư Bạc Niên c.ắ.t c.ổ tay tự tử.
Tôi vội vàng đưa hắn đến bệnh viện cấp cứu.
Giản Ly cũng c.ắ.t c.ổ tay.
Tôi vội vàng đưa hắn đến bệnh viện cấp cứu.
Lục Triều cũng c.ắ.t c.ổ tay.
Tôi vội vàng đưa hắn đến bệnh viện cấp cứu.
Dù cả ba người đều không sao, nhưng ánh mắt kiên định, dường như đã quyết tâm làm một chuyện gì đó.
Cả ba người họ báo cảnh sát, tống tôi vào tù.
Bị bắt đi ngay trong bữa tiệc của Tư gia, tôi nhìn ba người đàn ông đứng cạnh nhau, không thể tin nổi.
"Các người? Tại sao các người lại làm vậy?"
"Chẳng lẽ, tôi đối xử với các người chưa tốt sao?"
Tư Bạc Niên: "Bùi Ưu Ưu, đồ điên, tôi chịu đựng cô đủ rồi!"
Giản Ly: "Câm miệng! Cô làm tôi thấy ghê tởm!"
Lục Triều: "Trên đời này, chỉ có cô dám đối xử với tôi như vậy, Bùi Ưu Ưu, có gì thì nói với cảnh sát đi!"