Hạ Miên gõ đầu Cường Cường: “Chính cháu muốn ăn thì nói thẳng đi, còn bày đặt nói em Tiểu Phong muốn ăn."
Nghe vậy, khuôn mặt Tiểu Phong mới thả lỏng. Cậu bé ôm lấy chân Hạ Miên, ngẩng đầu cười: “Dì."
"Ừ." Hạ Miên cúi người lau mồ hôi trên trán cậu nhóc: “Chơi gì với anh họ thế?"
Hai mắt Tiểu Phong sáng lấp lánh: “Bắt ve sầu ạ!"
"Oa, Tiểu Phong cũng bắt à?" Hạ Miên hơi kinh ngạc, tính đến hiện tại bọn họ mới về quê được hai ngày thôi, không ngờ Tiểu Phong đã bạo dạn như vậy rồi.
Tiểu Phong nhìn Cường Cường nói: “Anh ấy bắt giúp cháu."
Hạ Miên gõ nhẹ vào đầu Cường Cường một cái: “Không tệ, biết che chở em trai rồi."
Cường Cường há miệng cười lộ ra hàm răng đang thay dở, lắc cánh tay Hạ: “Cô Miên Miên, chuối! Chuối!"
“Được, cho các cháu ăn chuối!”
Hạ Miên xoay người đi lấy chuối trong ngăn tủ, mới nhận ra còn có người đi theo sau.
Cô quay đầu lại, quả nhiên thấy chú Hai Hạ cũng đi tới chỗ này rồi. Ông ta ngó đầu nhìn lướt qua, giọng không tán đồng: “Đứa nhỏ này, cháu đúng là không hiểu chuyện mà, thứ này vừa đắt còn không để được lâu, sao cháu mua nhiều thế?”
“Bẻ cho chú mấy quả mang về cho thím Hai với Tiểu Bảo nếm thử đi, nếu không để đó hỏng rồi cũng vứt, rất lãng phí.”
Hạ Miên đóng tủ lại, trợn mắt nói: “Chuyện này không cần chú nhọc lòng, cháu với Tiểu Phong đều thích ăn, ăn một ngày là hết!"
"Ăn nhiều chuối bị tiêu chảy đó! Con nít con nôi không hiểu gì cả. Nên nghe lời người lớn."
Chú Hai trực tiếp duỗi tay ra định mò vào ngăn tủ, Hạ Miên đập một cái khiến cả cánh tay ông ta tê rần. Ông ta hoảng sợ: “Tay tôi…”
Hạ Miên khóa tủ, đưa cho Cường Cường và Tiểu Phong mỗi đứa một quả chuối.
Cường Cường cảnh giác liếc nhìn chú Hai một cái, rồi kéo Tiểu Phong: “Đi nào, chúng ta về nhà rồi ăn, chắc bà nội chiên xong ve sầu rồi đấy. Món đó ăn ngon cực.”
Tiểu Phong liếc nhìn Hạ Miên một cái, Hạ Miên cười nói: “Đi đi, chốc nữa dì cũng qua đó."
Tiểu Phong vẫn đang do dự, Cường Cường đã kéo cậu chạy ra ngoài: “Đi đi đi, nhanh lên, nếu không chú út ăn mất đấy."
Thấy hai đứa nhỏ đã chạy ra ngoài, chú Hai Hạ cũng không so đo chuyện vừa rồi nữa, mà hỏi sang chuyện khác: “Thằng bé theo cháu về quê, Trương Khải Minh đưa cháu bao nhiêu tiền?"
Hạ Miên nói: “Liên quan gì tới chú? Mau về nhà mình đi!"
Chú Hai Hạ mắt điếc tai ngơ, nói tiếp: “Nuôi trẻ con tốn không ít tiền đâu, Tiểu Phong họ Trương, nên để nhà họ Trương nuôi, cháu đừng ngu ngốc tiêu tiền lung tung. Cậu ta đưa được một trăm không?”
Hạ Miên tức cười: “Không tới, có năm mươi tệ thôi, được chưa? Chú mau về đi, chú không ăn cơm à? Chỗ cháu không có cơm cho chú đâu.”
“Các cháu định ở đây mấy ngày? Nếu chỉ ở mười ngày thì năm mươi tệ miễn cưỡng đủ rồi.” Chú Hai Hạ vẫn mải nói như cũ: “Không phải cháu còn mang một đống đồ về sao? Sữa bột, bánh quy, kẹo sữa gì đó đủ cho thằng bé ăn rồi, đừng mua mấy thứ đắt như chuối nữa. Phải rồi, cháu lấy cho chú chút bánh quy sữa bột linh tinh gì đó đi, đều là đồ chỉ thành phố lớn mới có, nơi này không mua được. Chú bỏ tiền ra mua.”
Nói mãi đến cuối cùng vẫn quay về chủ đề cũ, Hạ Miên đã mất sạch kiên nhẫn nên trực tiếp đẩy ông ta ra ngoài: “Chú về đi, chúng cháu không bán, chính chúng cháu còn chưa đủ ăn nữa là!”
“Này này này, làm cái gì thế? Con nhóc này, sao các cháu ăn hết được nhiều như vậy? Cha mẹ cháu không còn nữa, chú Hai này phải quan tâm đến các cháu…”
Hạ Miên không để ý đến ông ta, vẫn cúi đầu đẩy người ra ngoài.
Thấy lại sắp bất lực ra về, chú Hai Hạ cũng sốt ruột. Ông ta duỗi chân chống lên bậu cửa: “Được rồi được rồi, không cần mấy thứ đó của cháu nữa. Cháu đúng là… Vậy cho chú mượn con d.a.o nhà cháu được chứ? Cháu không cho mấy thứ kia, chú đành mổ con gà tẩm bổ cho Hạ Bảo. Dao nhà cháu sắc, dễ dùng, dù sao ngày nào cháu cũng ăn cơm bên nhà bác Cả, cũng không dùng đến dao.”
Dù sao ông ta cũng là đàn ông, sức lực không yếu, Hạ Miên không đẩy nổi. Cô tức cười, ai mà không biết chú Hai Hạ “Mượn” chính là “Xin luôn” chứ, người trong phạm vi năm dặm quanh khu vực này đều biết, hễ đồ đã vào nhà bọn họ thì đừng mong lấy lại được.
“Muốn mượn d.a.o phải không?” Hạ Miên đã mất hết kiên nhẫn rồi: “Định thịt gà à?”
Chú Hai Hạ lộ ra vẻ mặt oán trách: “Trong huyện chúng ta không giống trên thành phố, dù có tiền cũng không mua được thứ gì ngon, cháu lại không chịu bớt cho chú một chút, nên đành phải mổ gà bồi bổ cho thằng bé thôi.”
Tóm lại vẫn là lỗi của cô, đúng không?
"Được." Hạ Miên xoay người vào bếp cầm d.a.o phay ra.
“Là nó đấy, con d.a.o này nhà cháu dùng tốt lắm!” Ánh mắt ông ta toả sáng, dễ thấy là đã nhớ thương món đồ này từ lâu rồi.
Chú Hai Hạ vươn tay định nhận lấy con dao, thì trông thấy Hạ Miên nhanh nhẹn vung d.a.o múa một vòng, cuối cùng kẹp d.a.o phay dưới nách, rồi xoay người khoá cửa lại.
Chú Hai Hạ sửng sốt: “Cháu đi đâu thế?”