Lúc múc cơm cho mọi người, nàng ta cũng thất thần, lúc thì múc nhiều, lúc thì múc ít. Sau khi chia xong, quá trình chờ đợi lại càng thêm dài đằng đẵng, Phương Thục Nương hận không thể nhét hết cơm vào miệng Dương Văn Sam, bảo hắn ta nhanh chóng ăn xong, sau đó nói rõ tình hình cho nàng ta biết.
Còn Khương Vãn, nàng lại bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, sau khi chia cơm xong, nàng ngồi trên xe ngựa, dạy Tạ Đồng ngôn ngữ ký hiệu.
Cuối cùng cũng đợi được Dương Văn Sam ăn xong, Phương Thục Nương vội vàng kéo hắn ta đến, gọi: "Khương muội muội! Khương muội muội! Tướng công nhà ta có chuyện muốn nói với muội."
Dương Văn Sam biết thê tử đang lo lắng, bèn nói thẳng: “Ta biết hai người đang tò mò về chuyện đầu bếp, nói đến chuyện này, thông báo cũng thật đột ngột, hôm nay Bách hộ mới nói với bọn ta, không cho phép tự ý nhóm lửa nấu nướng ở chỗ đóng quân nữa, những ai không có người mang cơm đến thì đến chỗ đầu bếp, sau này bọn họ sẽ lo liệu.”
Kết quả này cũng giống như suy đoán của Khương Vãn và Phương Thục Nương.
Phương Thục Nương: "Họ cho phép người nhà mang cơm đến, sao lại không đến tìm Khương muội muội?”
Khương Vãn lại hỏi: "Ăn cơm ở chỗ đóng quân có phải giao nộp lương thực không?"
"Phải!" Dương Văn Sam gật đầu, “Mỗi tháng giao năm đấu gạo.”
"Có thu thêm phí gì khác không?"
"Ta không nghe nói."
Không nghe nói, vậy thì chính là không có.
Khương Vãn hiểu rồi, đây là đang cạnh tranh giá cả với nàng.
Về độ ngon của thức ăn, nàng tin chắc rằng tất cả đầu bếp cộng lại cũng không bằng một mình nàng. Nhưng bên đó ít hơn một đấu gạo, lại không cần phải trả thêm một văn tiền tiền công.
Nếu như quân doanh không quy định không được tự ý nấu nướng, thì còn có thể cho mọi người lựa chọn.
Nhưng hiện nay lại chặn đường lui của họ, hơn nữa còn đưa ra lựa chọn rẻ hơn, vậy họ còn không đổ xô sang đó sao?
Sắc mặt Phương Thục Nương lại càng thêm tái nhợt: “Vãn nương, chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu như mọi người biết giá cả bên đó, e là…e là sẽ bỏ chúng ta mà đi hết…”
Nàng ta vừa dứt lời, đã có hai quân hộ đi tới: “Khương nương tử, chúng ta muốn thương lượng với ngươi một chút.”
Khương Vãn hỏi: “Hai vị định đến lấy lương thực về, rồi đến chỗ hỏa đầu quân ăn sao?”
Hai quân hộ nhìn nhau, vẻ mặt áy náy nhìn Khương Vãn: “Bên đó chỉ thu năm đấu gạo… Nương tử cũng biết, mỗi tháng chúng ta nhận được bổng lộc chẳng được bao nhiêu, thật sự là…”
Nghe vậy, Phương Thục Nương tức giận đến mức suýt nữa thì nhảy dựng lên: “Nói như thể chỉ có các người là khó khăn, còn Vãn nương ngày nào cũng nấu cho các người ăn ngon như vậy thì không khó khăn sao? Thật là…”
“Thục Nương, thôi bỏ đi.” Khương Vãn vỗ vai nàng ta, an ủi Phương Thục Nương, sau đó quay sang nói với hai quân hộ kia: “Nếu hai vị đã suy nghĩ kỹ rồi, vậy thì tối nay đến nhà ta lấy lương thực về đi. Nhưng ta nói trước, lương thực không thể trả lại hết, nếu sau này hai vị đổi ý, ta cũng không nhận đâu.”