Hạ Lâm Âm mặc đồng phục đen trắng thống nhất của trường, ngồi cùng bàn với cô là một cô bé với mái tóc xoăn tự nhiên, làn da trắng có chút tàn nhan, khóe miệng còn dư lại ít vụn bánh quy nhỏ.
“Cộc, cộc, cộc…”
Giày cao gót dẫm lên mặt đất tạo ra tiếng vang thanh thúy dần rõ ràng, âm thanh ấy đi từ hành lang vào lớp học, cô giáo tiếng Anh mặc trang phục công sở ôm sách giáo khoa đi lên bục giảng.
Trong ấn tượng cô thời trung học chăm chỉ học tập, múa bút thành văn thì bầu không khí bây giờ không giống trước. Hiện tại bầu không khí học tập khá chậm rãi, truyền giấy, ngủ trong lớp, cúi đầu chơi điện thoại, chỉ có mấy học sinh là nghiêm túc nghe cô giảng nhưng trông cũng không hiểu mấy.
Giáo viên giống như đã thấy tình huống này nhiều lần, cũng không trách cứ. Chỉ làm xử lý công việc theo phép công, nói hết nội dung cần học ra như nhồi cho vịt ăn.
Hạ Lâm Âm lấy sách giáo khoa tiếng Anh ra rồi mở lòng bàn tay.
So với tên sát nhân hàng loạt thì Rose killer đáng sợ hơn, những con mồi bị Rose killer theo dõi, cho dù có trốn đến chân trời góc bể cũng chẳng thể chạy thoát.
“Người chơi thân mến, cho bạn một cơ hội được làm thợ săn, bạn có nhận sự khiêu chiến này không? Nhiệm vụ của người chơi: Tìm ra Rose killer và g.i.ế.c c.h.ế.t Rose killer.”
“Trông bạn có vẻ như đang cần một vài đồng minh, người chơi trong trò chơi này: Cao Hải Xuyên, Doãn Dật Trần, Thượng Quan Hinh, Hạ Lâm Âm.”
Hạ Lâm Âm nắm bàn tay lại. Có rất nhiều tên sát nhân hàng loạt là những tên có chỉ số IQ cao, giỏi ngụy trang, tâm tư kín đáo, vào lúc họ bị bắt cũng không sao có thể liên tưởng họ với những tên sát nhân hàng loạt.
Mà mục tiêu của bọn họ là Rose killer - kẻ còn nguy hiểm hơn những tên sát nhân hàng loạt nhiều, không, có lẽ Rose killer cũng không hẳn là người, thông tin trò chơi vẫn chưa bảo Rose killer là một con người, có khi kẻ đó là giống loài khác cũng nên, dù sao thì trò chơi này có rất nhiều giả thiết bẫy người.
Trông có vẻ trò chơi lần này cực kỳ gian nan đối với bọn họ.
Không hổ danh là trò chơi khu A, độ khó này… Nhìn thấy thông tin trò chơi thôi mà đã khiến cho người ta thấy khó giải quyết vô cùng.
Chẳng biết có phải nửa tiết qua Hạ Lâm Âm tỏ ra quá nghiêm túc hay không, giờ lại dựng sách giáo khoa lên rồi núp sau sách không biết đang làm gì. Giáo viên tiếng Anh bèn điểm danh: “Hạ Lâm Âm, em đứng lên dịch cho cô những chữ trên bản đen này.”
Hạ Lâm Âm hoảng hốt, cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt nghiêm túc của giáo viên tiếng Anh.
Cô đứng lên, nhìn thoáng qua bảng đen, rồi mở miệng: “Vì biết rõ chân tướng, hắn luôn chọn những con đường vùng núi hiểm trở, nơi rừng rậm nguy hiểm thưa thớt dấu chân để làm chỗ khảo sát.”
Lông mày giáo viên tiếng Anh giãn ra, hài lòng gật đầu: “Ừm, tốt lắm, em đừng có ngây ngốc trong giờ học nữa.”
Một mảnh giấy nháp lén lút đẩy tới trước mặt Hạ Lâm Âm.
Hạ Lâm Âm nhìn thoáng qua cô gái ngồi bàn sau, rồi nhìn nội dung trên giấy, Hạ Lâm Âm mỉm cười nói: “Tôi có thể dạy cậu.”
…
Tiếng chuông tan học vang lên, chơi trò người hỏi tôi đáp với An Mỹ Mỹ xong, cuối cùng Hạ Lâm Âm cũng hiểu được tại sao cô không cảm thấy như không khí lớp học. Bởi vì ban của bọn họ là ban kém nhất khối, trước tiên là ban thực nghiệm, sau đó đến ban trọng điểm, đằng dưới là ban bình thường.
Đi theo An Mỹ Mỹ tới nhà ăn và ăn xong cơm trưa, tiếp đó Hạ Lâm Âm cùng An Mỹ Mỹ đi tới ký túc xá nữ.
Trong căn phòng có bốn chiếc giường, cô và An Mỹ Mỹ ở cùng một ký túc xá, sau khi dựa vào giường rồi tìm ra giường ngủ của mình, Hạ Lâm Âm liền đi ra ngoài.
“Tiểu Âm, cậu đi đâu vậy? Không ngủ trưa à?” An Mỹ Mỹ kêu.
“Không ngủ trưa đâu.” Hạ Lâm Âm phất phất tay.
Hạ Lâm Âm vào phòng mở máy tính ra, cô nhấn mở trình duyệt, tìm kiếm tin tức có liên quan đến Rose killer.
Tin tức về Rose killer có rất nhiều trên mạng, cô xem xong những thông tin này, đôi mày lại càng nhíu lại.
Rose killer chuyên nhắm vào những tên sát nhân hàng loạt khác.
Dấu hiệu để nhận ra hắn là những cánh hoa hồng trên t.h.i t.h.ể nạn nhân.
Vụ án oanh động gần đây nhất là hắn lấy cái đầu bỏ vào chậu hoa hồng và gửi đến cho cảnh sát quốc tế. Sau khi điều tra, chủ nhân của cái đầu này là sát nhân g.i.ế.c người liên hoàn, lột da người.
Những vụ án lột da người liên tiếp xảy ra khiến cho đất nước M hoảng loạn, trong vòng một năm ngắn ngủi hung thủ gây ra vô số vụ án, thủ đoạn gây án cực kỳ tàn nhẫn, mỗi nạn nhân đều bị lột da sau khi phơi thây ở thùng rác bên cạnh, ba công nhân vệ sinh phát hiện ra đều bị dọa cho điếng người.
Sau này, hung thủ càng quá quắt hơn, hắn gửi một tấm da người đến đồn cảnh sát tỏ ý khiêu khích.
Cứ việc hung thủ hành động lớn mật, nhưng cảnh sát vẫn bắt không được hung thủ, hung thủ vẫn luôn ung dung ngoài vòng pháp luật.
Vào lúc công chúng nghi ngờ, uy tín của cảnh sát tụt xuống không phân, đúng lúc này, đầu hung thủ được gửi đến đồn cảnh sát.
Rose killer lại tiếp tục đánh thẳng vào mặt cảnh sát quốc tế.
Không có người nào biết kẻ đó dùng cách nào để tìm ra tên hung thủ g.i.ế.c người.
Càng không ai biết hắn làm sao có thể g.i.ế.c c.h.ế.t được những tên tội phạm g.i.ế.c người tàn nhẫn, khiến người ta giận sôi m.á.u đó.
Thủ đoạn ra tay của hắn có thể nói là hoàn mỹ, không hề lưu lại một chút manh mối nào, các quốc gia đều có lệnh truy nã Rose killer nhưng không có một chút tiến triển nào.
Thông tin có được cực kỳ ít ỏi, không biết hắn là ai, không biết hắn là người nước nào, chỉ biết được Rose killer là một người đàn ông.
Hạ Lâm Âm mang theo tâm tình nặng trĩu tắt trình duyệt. Bọn họ thật sự có thể tìm ra Rose killer sao?
Cảnh sát toàn thế giới đều huy động cả lực lượng và tài nguyên mà vẫn không tìm ra người, bọn họ thật sự có thể tìm ra sao?
Buổi chiều khi hết tiết một, đột nhiên có bạn học chạy đến trước mặt Hạ Lâm Âm, nói: “Hạ Lâm Âm, hiệu trưởng tìm cậu, bảo cậu ngay lập tức đến văn phòng thầy một chuyến!”
“À! Được!” Hạ Lâm Âm gật đầu.
Khi đến văn phòng hiệu trưởng, phát hiện trước bàn hiệu trưởng còn có hai học sinh mặc đồng phục, mà trên ghế xoay có một người đàn ông trung niên đầu hói đang ngồi. Nhìn cảnh tượng này, trong lòng Hạ Lâm Âm lập tức sáng tỏ.
“Cậu là Hạ Lâm Âm sao? Tôi là Thượng Quan Hinh, hợp tác vui vẻ nha.” Cô gái cắt tóc ngắn hình quả táo bắt tay với Hạ Lâm Âm.
“Doãn Dật Trần.” Cậu thiếu niên điển trai như bước ra từ trong truyện nhìn về phía Hạ Lâm Âm, chiếc mũi xinh đẹp phản chiếu ánh sáng chói mắt.
“Ngồi đi.” Cao Hải Xuyên khẽ nâng cằm về Hạ Lâm Âm, ý bảo ngồi xuống ghế dựa phía sau, rồi lấy ra một chồng tư liệu đưa tới cho ba người: “Đây là một ít tư liệu đóng dấu, mấy cô cậu xem qua thử đi.”