{{ msgSearch }}

Tủ truyện

82. Rose killer (1)

Xuyên Nhanh Công Lược: Nam Chính Bệnh Kiều đang Hắc Hoá

Long Chanh Tử 1469 Chữ 21/02/2025 18:24:57

*Rose killer: sát thủ Tường Vy

_

Vẻ mặt Hạ Lâm Âm tái nhợt giống như bị rút cạn máu, cô lắc đầu, tay chân đều lạnh lẽo: “Tôi đâu có quen chị, tôi không biết chị đang nói gì cả.”

 

Nhìn vẻ mặt Hạ Lâm Âm tái nhợt, ánh mắt mờ mịt, Hoa tỷ không thể tin mà nghi ngờ, nói: “Mất… Mất trí nhớ à?”

 

Trò chơi thứ sáu khi cô ấy bắt đầu vào khu A là trò chơi thứ mười của Hạ Lâm Âm. Khi đó, nếu không phải do một mình Hạ Lâm Âm xâm nhập vào hang ổ huyết tộc, rồi g.i.ế.c c.h.ế.t lão tổ của chúng thì làm gì cô ấy có cơ hội sống sót.

 

“Xin thứ lỗi! Chị nhận sai người rồi!” Hạ Lâm Âm đẩy Hoa tỷ ra rồi rời khỏi quán bar.

 

“Lâm Âm!” Tô Cẩn Ngôn vội vàng đuổi theo.

 

Hạ Lâm Âm ngồi trên xe điện, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ không ngừng lui về sau, không nói lời nào.

 

Tô Cẩn Ngôn lái xe, mấy lần muốn nói nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trắng bệch, không một chút m.á.u khiến người ta đau lòng của Hạ Lâm Âm thì đành thôi, không nói nữa. Anh biết bây giờ tâm trí Hạ Lâm Âm rất rối bời, cần yên tĩnh nhiều hơn.

 

“Cẩn Ngôn, em thật sự muốn bỏ cuộc quá.”

 

Giọng nói bình tĩnh của Hạ Lâm Âm làm Tô Cẩn Ngôn hoảng hốt, anh nghĩ ngợi rồi an ủi: “Nếu không thể nghĩ ra thì đừng gượng ép bản thân nữa. Cứ đi về phía trước, thuận theo tự nhiên đi, giặc tới thì đánh, nước đến thì chặn.”

 

“Vâng.” Hạ Lâm Âm nhẹ nhàng cất tiếng, không nói nữa.

 

Về tới nhà, Hạ Lâm Âm nhìn Tô Cẩn Ngôn, nói: “Cẩn Ngôn, em muốn tự mình bình tĩnh một chút.”

 

Tô Cẩn Ngôn gật đầu: “Được, nếu em có gì muốn nói thì cứ việc tìm tôi.”

 

Anh vỗ nhẹ đỉnh đầu của Hạ Lâm Âm: “Chăm sóc mình cho tốt nhé.”

 

Trước khi xoay người rời đi, Tô Cẩn Ngôn nói một câu: “Chuyện của em có lẽ có liên quan tới Ly Lạc.”

 

Người Hạ Lâm Âm hơi run lên, cô đóng cửa lại, cuối cùng không thể chống nổi mà dựa vào cửa từ từ trượt xuống, ngồi bệt trên đất, Hạ Lâm Âm úp đầu vào đầu gối, cuộn người lại, ngón tay chôn sâu vào tóc.

 

“Lâm Âm, lúc trước em thật sự chưa tập qua Tae Kwon Do hay môn võ nào khác sao?”

 

“Hạ Lâm Âm, tại sao em lại xuất hiện ở đây, không phải em đã đi ra ngoài rồi sao?”

 

“Hạ Lâm Âm, em nói rõ cho chị, vì sao em lại xuất hiện ở đây, rõ ràng em đã đi ra ngoài rồi mà!”

 

Đầu óc rối như tơ vò, cả người như rơi xuống hố băng, tựa như bị lốc xoáy hút vào hồ nước sâu thăm thẳm, bị bóng tối xâm nhập từng chút một vậy.

 

Hạ Lâm Âm đứng lên, đi tới máy lọc nước rót cho mình một ly nước, bàn tay không ngừng run rẩy, ly thủy tinh cứ rung lắc tạo ra ít bọt nước.

 

Cô ngẩng đầu uống cạn ly nước, Hạ Lâm Âm nắm lấy thành cầu thang, từng bước một bò lên trên lầu hai.

 

Hạ Lâm Âm vốn nghĩ rằng bản thân sẽ lăn qua lăn lại không ngủ được, tuy nhiên chẳng biết là do đầu óc quá mỏi mệt hay sao đó mà khi mới lên giường một lát, cô đã ngủ rồi.

 

Sương mù đen dày đặc bao phủ tứ phía giống như ở lao tù. Đây là đâu? Hạ Lâm Âm nhíu mày thắc mắc.

 

“Em phải rời đi rồi à?”

 

Giọng nói thật quen thuộc, là ai? Là ai đang nói chuyện vậy?

 

“Đúng vậy, tôi phải đi.”

 

Gì vậy? Giọng nói này… Không phải là cô sao?

 

“Đừng có mơ!”

 

Nghe thấy giọng nói này, cơ thể Hạ Lâm Âm bất giác run lên, tựa như có một dòng điện chạy khắp người, chẳng thể bảo là do sợ hãi hay là thứ gì không chắc chắn.

 

Ngay sau đó, cô nghe thấy bản thân nói: “Tôi thật sự khó có thể chịu nổi sự đau khổ như vậy.”

 

“Em thật sự nhẫn tâm vứt bỏ tôi như vậy sao?” Giọng điệu bơ phờ khiến người ta không khỏi đau lòng.

 

“Tất cả kết thúc rồi.”

 

“Không, tất cả chỉ mới bắt đầu mà thôi.”

 

Kèm theo giọng nói trầm thấp tà ác, một luồng sức lực mạnh mẽ kéo cô vào sâu trong bóng đêm, tựa như có một con rắn khổng lồ quấn chặt lấy.

 

“A!!!” Hạ Lâm Âm đột nhiên ngồi dậy, những sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt dán chặt vào gương mặt. 

 

Giấc mơ này…

 

Giấc mơ quen thuộc này…

 

Đây không phải là giấc mơ mà cô đã mơ thấy trước khi tiến vào trò chơi sao? Khởi đầu của những cơn ác mộng.

 

Đèn trong phòng chợt bật sáng, số 83 nói: “Chủ nhân, ngài gặp ác mộng à, có cần tôi bật một bài nhạc nhẹ nhàng không?”

 

“Không cần đâu.” Hạ Lâm Âm hồi phục lại trái tim đang đập liên hồi: “Cậu lấy giấy bút tới đây cho tôi.”

 

Không khí nâng notebook và bút bi lơ lửng đến trước mặt Hạ Lâm Âm.

 

Hạ Lâm Âm cầm bút bi, mở notebook ra rồi viết lên giấy:

 

Trò chơi thứ nhất… Ly Lạc.

 

Trò chơi thứ hai… Ly Lạc.

 

Trò chơi thứ ba… Tiểu Ly.

 

Trò chơi thứ tư… Tiểu Ly.

 

Trò chơi thứ năm… Ly Lạc.

 

Hạ Lâm Âm nhìn nét bút trên giấy, chỉ cảm thấy nó như đang xoay chuyển thành hố đen, muốn hút linh hồn cô ra khỏi cơ thể, không khỏi bị hoa mắt chóng mặt.

 

Tô Cẩn Ngôn tới khu A sớm hơn cô, trong khoảng thời gian anh ở đây cũng không nhìn thấy bóng dáng Ly Lạc đâu.

 

“Ly Lạc…”

 

Hạ Lâm Âm lẩm bẩm nói thầm một tiếng, để giấy bút ở đầu giường rồi nằm xuống một lần nữa.

 

Chuyện Hạ Lâm Âm vốn dĩ nên quay về hiện thực đột nhiên xuất hiện ở khu A, lại còn mất trí nhớ khiến cho những người chơi hoảng hốt.

 

Người chơi họ không phải liều sống liều c.h.ế.t để rời khỏi cái trò chơi này trở lại hiện thực sao? Thế mà bây giờ có người chơi đã hoàn thành mười trò chơi nhưng lại không trở về hiện thực theo lời trò chơi nói, mà bị lấy mất ký ức, bắt đầu lại từ đầu, tựa như luân hồi lần này đến lần khác. Này là một chuyện đáng sợ tới mức nào chứ!

 

Thông tin này đưa đến đả kích có tính hủy diệt, hủy diệt đi hy vọng của những người chơi đang giãy giụa, khiến người người cực kỳ tuyệt vọng.

 

Một cuộc tìm kiếm như trải dài khắp những người chơi cũ diễn ra ở khu A. May mắn thay, ngoại trừ Hạ Lâm Âm ra, những người thành công rời khỏi trò chơi cũng không xuất hiện lại ở khu A.

 

Cho nên, mọi người đoán rằng Hạ Lâm Âm đã xảy ra một tai nạn ngoài ý muốn nào đó, dẫn tới việc mất trí nhớ, sau đó lại bị trò chơi tích nhầm vào người chơi mới, phải bắt đầu từ đầu.

 

Mọi người đều hy vọng có thể ra ngoài nên những người chơi nhanh chóng chấp nhận cái suy đoán này, trường hợp Hạ Lâm Âm chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.

 

Vậy nên, mỗi lần Hạ Lâm Âm đi tới sân tập luyện đều thấy được người khác nhìn vào cô bằng ánh mắt thương hại, cô tự xem nhẹ ánh mắt từ bốn phương tám hướng tia tới, một lòng chỉ có tập luyện. 

 

Trên tay đeo găng tay quyền anh, Hạ Lâm Âm nện một quyền thật mạnh vào bao cát, mồ hôi chảy xuống, trong mắt lộ ra tia kiên định.

 

Lần này, cô nhất định phải rời khỏi trò chơi, quay về hiện thực!

 

Hôm nay, trò chơi thứ sáu đã tới. Nhận được nhắc nhở, Hạ Lâm Âm yên lặng ngồi trên sô pha, chờ đợi trò chơi bắt đầu.

 

 

“Đinh đinh đinh…”

 

Tiếng chuông truyền khắp mọi ngóc ngách trường học, các học sinh đang chơi đùa trên hành lang vội vã chạy vào lớp học.

 

“Tiểu Âm, học nào, đừng ngủ nữa!” An Mỹ Mỹ nhét khoai tây chiên và trà sữa vào học bàn, nhẹ nhàng lay người Hạ Lâm Âm và gọi.

 

Hạ Lâm Âm duỗi tay vuốt dấu vết khi ngủ để lại, ngồi thẳng người, rồi như tùy tiện liếc mắt một cái, đánh giá xung quanh.

 

Là một phòng học, phía trên bảng đen còn treo mấy chữ “Học tập thật tốt, mỗi ngày hướng về phía trước” thật to, mặt sau bảng đen có viết “Đếm ngược 188 ngày thi đại học” bằng phấn.

Sưu Tầm, 21/02/2025 18:24:57

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :