{{ msgSearch }}

Chương 1058

Xuyên Không, Ta đem Theo Vật Tư Làm Giàu Nuôi Con

Triệu Linh Nhi/赵灵儿 1137 Chữ 25/01/2025 00:04:45

Có thể nói là mỗi đứa cháu đều chuẩn bị lễ vật cho cha Lâm, ngay cả mấy đứa cháu nhỏ nhất cũng đều rất có lòng mà tự mình làm một bó hoa, hoặc là đưa món đồ chơi của mình ra tặng cho ông.

Cha Lâm vừa nhận quả vừa liên tục khen: “Tốt tốt tốt lắm, ông nội rất thích.”

“Có lòng rồi”

Nhưng mà tóm lại sức khoẻ của người già cũng có hạn. Lúc này, sau khi cơm nước rồi tiêu cơm xong, cha Lâm cũng đi về phòng nghỉ ngơi.

Chỉ là lầm này cha Lâm về phòng lại không đi ngủ ngay, mà lại lấy ảnh chụp chung của ông và mẹ Lâm ra, lải nhải kể cho mẹ Lâm những chuyện xảy ra gần đây.

“Bọn nhỏ đều có lòng, vừa mới chúc thọ cho tôi xong, còn tặng không ít đồ tốt, còn có mấy đứa chắt nội, cũng rất đáng yêu, nếu bà còn ở đây chắc chắn sẽ thích mấy đứa bé đó. Bà nói xem, hai chúng ta cũng đấu khẩu cả đời, không ngờ sau khi bà đi rồi tôi lại không quen. Bây giờ tất cả mọi chuyện trong nhà đều tốt, bọn nhỏ cũng đều có tiền đồ, cũng đều rất hiếu thuận. Chuyện con cái không hiếu thuận mà lúc trước bà lo lắng cũng không xảy ra. Bà còn có thể không hiểu mấy đứa bé mà chúng ta sinh ra ư? Đều là những đứa trẻ hiếu thuận.”

“Cuộc sống bây giờ ngày sau lại tốt hơn so với ngày trước. Bà nhìn xem, lúc này đường đi trong thôn cũng đều rộng và đẹp lắm, căn nhà cũ cũng đã phá đi để xây hết thành nhà lầu. Nhà chúng ta cũng càng ngày càng tốt... Chỉ là nếu bà còn ở đây thì sẽ tốt hơn nhiều, chúng ta cùng hưởng phúc.”

Bất tri bất giác cha Lâm đã nói hơn nửa ngày. Ngón tay vuốt ve nửa ngày trên ảnh chụp của mẹ Lâm, đột nhiên đôi mắt lại hơi cay lên.

Có lẽ là do hôm nay thời tiết quá tốt nhỉ?

Cha Lâm nói xong cũng liền đặt ảnh chụp ở trên đầu giường, còn ông thì chậm rãi nằm xuống.

Sau khi cha Lâm ngủ say, Lâm Quân Trạch còn cố ý lại đây nhìn một cái, sau khi thấy cha Lâm ngủ say rồi anh mới yên tâm đi ra ngoài.

“Thế nào? Cha ngủ chưa?” Lâm Thanh Bách hỏi Lâm Quân Trạch.

Lâm Quân Trạch gật đầu, thật ra mấy người cũng có thể nhìn ra, tuy tâm tình của cha Lâm hôm nay rất tốt, nhưng trên mặt vẫn luôn như đang có tâm sự gì vậy.

Muốn nói có tâm sự gì, vậy thì chắc chắn là về mẹ Lâm.

Nếu không nói thiếu niên phu thê lão tới bạn.

Hai người gập ghềnh đi qua hơn nửa đời người, trừ con cái ra thì mẹ Lâm chính là người gần gũi nhất với cha Lâm.

Cũng khó trách đã lâu như vậy rồi mà cha Lâm còn vẫn luôn nhớ thương.

Không hiểu sao, hôm nay Lâm Quân Trạch nhìn thấy cha anh như vậy, trong lòng cũng rất hụt hẫng.

Dù sao thì bây giờ anh và Cố Tri Ý cũng đã đến tuổi này rồi, luôn khó tránh khỏi việc sẽ nghĩ tới những chuyện về sau của mình. Nghĩ đến chuyện nếu trong hai người có một người đi trước một bước, thì một người khác nên làm gì bây giờ?

Buổi tối khi trở về, Cố Tri Ý liền hỏi ra khỏi miệng.

“Cả ngày hôm nay anh có chuyện gì vậy? Tại sao em lại cảm thấy từ sau khi anh ra khỏi phòng cha liền bắt đầu có tâm sự thế?”

Lâm Quân Trạch nắm tay Cố Tri Ý, đột nhiên động tác của anh khựng lại, nhưng mà sau đó lại tiếp tục làm như không có chuyện gì mà đi về phía trước.

“Không có gì, chính là vào lúc anh ở cửa phòng cha anh thì nghe thấy cha nói chuyện với mẹ. Em nói chúng ta cũng đã đến tuổi này rồi, cũng không biết mấy năm nữa ai sẽ đi trước?”

Cố Tri Ý quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, không hiểu tại sao đột nhiên anh lại có cảm xúc như vậy.

“Anh hy vọng ai đi trước?” Cố Tri Ý đột nhiên hỏi.

“Anh nghĩ kỹ rồi, anh muốn em đi trước, sau đó anh sẽ đi tìm em ngay. Nhưng anh lại sợ mình đi trước, em ở lại lẻ loi một mình, cũng không còn ai cãi nhau với em. Cho nên, tốt nhất là chúng ta đều sống lâu trăm tuổi, sau đó đi cùng nhau.” Lâm Quân Trạch đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Trị Ý nói.

“Anh nghĩ cũng đẹp đó.” Cố Tri Ý tức giận nói.

Hai người lại tâm sự một lúc lâu rồi mơi nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm Cố Tri Ý lái xe trở về Nhà họ Cố. Đoàn Đoàn cũng đi theo hai người.

Lưu Ngọc Lan đã ở nhà chờ. Hôm qua nghe thấy bọn họ đều trở về tổ chức mừng thọ cho cha Lâm, bà cũng nghĩ hôm nay cả nhà con gái cũng sẽ về bên này thăm nhà, cho nên lúc này, sáng sớm liền chờ ở bên này.

“Mẹ.”

“Bà ngoại.”

Giọng nói của mấy người vang lên ở bên ngoài sân, người nhà họ Cố trừ mấy người đi nhà máy ra thì những người khác đều ra ngoài.

Bây giờ ở nhà cũng chỉ có mấy đứa bé, Cố Tử Mộc đi nhà máy, Vương Quế Chi thì ở thành phố bán quần áo.

Sau khi rèn luyện một thời gian ngắn ở bên Cố Tri Ý, chị ấy lại trở lại trong thôn, cũng không muốn đi theo Cố Tử Mộc dãi nắng dầm mưa ở bờ biển. Mùi tanh ở ngoài bờ biển cũng rất nặng, đặc biệt là khi nghe thấy Cố Tri Ý nói, bờ biển tử ngoại tuyến gì đó càng thêm cao.

Mấy năm chị ấy đi làm ở chỗ Cố Tri Ý cũng kiếm được chút tiền, cho nên sau đó Vương Quế Chi liền dứt khoát mở một cửa hàng quần áo ở thành phố.

Cũng là chi nhánh bên này của Cố Tri Ý.

Nhưng mà bây giờ chị ấy cũng đã lớn tuổi, trong tiệm cũng đã giao cho con gái Cố Văn Nhã của chị ấy trông nom, còn bản thân thì ở nhà với hai ông bà Cố.

Ngẫu nhiên cũng sẽ đi đến nhà máy nhìn xem.

Mà một nhà Cố Tử Lâm bây giờ ở Dương Thành bên kia, lúc này đúng là mùa thịnh vượng, biết Cố Tri Ý bọn họ trở về, cũng không đi theo bọn họ cùng trở về.

Còn bận kiếm tiền nữa đó.

Sưu Tầm, 25/01/2025 00:04:45

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện