Vừa rồi mới gặp mọi người ở bên ngoài, đều nói Lâm Quân Trạch không chỉ có cưới người vợ tốt, còn sinh mấy đứa con giỏi giang, rất nhiều người còn nhờ Lâm Quân Trạch xin chữ ký và ảnh chụp của Đoàn Đoàn.
Vẻ tự mãn trên khuôn mặt của người cha già hiện lên quá rõ ràng.
Ngay cả Cố Tri Ý cũng không nghĩ nói chuyện với anh.
“Đúng vậy, ba, ba với mẹ lại đi tập thể dục ạ!” Đoàn Đoàn nhìn bộ dáng của hai người liền biết chắc chắn lại đi tập thể dục.
Trước đây Đoàn Đoàn còn tò mò, hỏi tại sao mỗi lần đi tập thể dục đều muốn mang theo mẹ, ông ba ruột của mình đã nói như thế nào?
“Để mẹ con đi theo ba luyện tập nhiều một chút, thân mình rèn luyện tốt, mới có thể ở với ba thêm mấy năm.”
Nghe một chút này, những lời này thật là chua c.h.ế.t người.
Sau này cũng không có gì bất ngờ, mỗi sáng hai người sẽ ra ngoài chạy bộ, buổi tối ăn cơm xong sẽ đi dạo.
Đó chỉ là những hoạt động bình thường.
“Đoàn Đoàn đã ăn cơm sáng chưa? Nếu còn chưa ăn thì bác đi nấu chút mì nhé.” Vương Anh vừa ra đã hỏi theo thói quen.
“Bác cả, không cần nấu đâu ạ, cháu đã ăn qua ở trên đường.” Đoàn Đoàn cười nói.
Đoàn Đoàn có một cái nhẫn không gian, mấy năm nay bản thân cũng có tiền, đặc biệt là sau khi làm minh tinh, chính mình đã trữ rất nhiều hàng hoá trong không gian. Cho nên căn bản không cần lo lắng tới việc đói bụng.
Nghe thấy cô bé đã ăn rồi, Vương Anh cũng liền ngồi xuống.
Cả gia đình tụ tập trong nhà chính trò chuyện trên trời dưới đất, một lúc sau mọi người đều lần lượt đến trong nhà.
Không cần phải nói, đều là tới xem nhà họ Lâm náo nhiệt.
Người trong thôn này ai mà không hâm mộ cha Lâm, con trai giỏi giang thì thôi, đằng này cháu trai cũng giỏi nốt.
Thấy như thế nào cũng luôn làm người phải hâm mộ.
Lâm Quân Trạch dọn dẹp một chút, sau đó đi ra ngoài với Lâm Quốc Đống, nếu muốn bày tiệc ở trong thôn, thì cũng phải nói một tiếng với người ở trong thôn, hôm nay sẽ đến từ đường dựng lều để ngày mai nấu cơm.
Trong thôn cũng có có sẵn bàn ghế, còn có cả chén đĩa, tất cả đều là để tiện cho người trong thôn dùng làm tang lễ hay hôn sự gì đó.
Chỉ cần rửa sạch và vệ sinh sau khi sử dụng là được.
Việc này cũng không có gì quan trọng.
Hai anh em đi đến nhà thôn trưởng, nói ngày mai muốn bày tiệc, sau đó lần lượt đi thông báo, ngày mai người trong thôn chỉ cần tay không đến dự lễ.
Dù sao hiện tại nhà họ Lâm cũng không thiếu thứ gì.
Mọi người đến ăn lễ đã là góp phần vui mừng.
Thôn trưởng vui tươi hớn hở đồng ý rồi, cũng tỏ vẻ sẽ thông báo xuống dưới.
Chờ đến sau khi trở về, đơn giản dọn dẹp lại nhà cửa một chút xong, liền bắt đầu chuẩn bị đồ vật cho ngày hôm sau, bởi vì là thuê một người nhận thầu chuyện nấu cơm, cho nên Lâm gia bên này cũng tương đối nhẹ nhàng hơn một chút.
Chính là thời điểm dọn dẹp sau đó, mướn mấy người thím trong cùng thôn đến giúp đỡ dọn dẹp một chút là được.
Thời điểm buổi chiều Nhị Bảo cùng với mấy người anh chị em khác cũng đều tề tụ đông đủ.
Buổi tối thời điểm ăn cơm người trong nhà mới được xem như là tụ họp đủ cả, cha Lâm mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng con cháu mãn đường này đều là vẻ mặt vui vẻ, buổi tối ăn cơm cũng ăn nhiều hơn nửa chén.
Cha Lâm hơn 8 giờ là sẽ rửa mặt sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ, chờ cho cha cha Lâm vừa vào trong đến phòng, mấy đứa nhỏ liền bắt đầu thương lượng, xem bản thân muốn biểu diễn tiết mục gì.
Có đứa trẻ muốn đi lên ca hát, Lâm gia đều không có thiên phú khiêu vũ, cũng chỉ có mỗi Đoàn Đoàn tốt hơn một chút.
Nhưng mà ngày mai Đoàn Đoàn cũng muốn lên đài biểu diễn, xem như tiết mục áp trục chúc thọ cho cha Lâm.
Mấy đứa nhỏ mồm năm miệng mười nói, nói mình muốn biểu diễn cái tiết mục gì, ngay cả Nhị Bảo đứa nhóc cái này cũng trộn lẫn vào.
Mấy năm nay tại bộ ngoại giao, luyện được cái gì không luyện, cái tài ăn nói này đúng là không thể chê, Cố Tri Ý cảm thấy đứa nhóc Nhị Bảo cộc lốc này nhà mình, đi biểu diễn tướng thanh thật ra cũng rất thích hợp.