Mẫu thân ta là một danh kỹ ở Thục Châu, không chỉ xinh đẹp mà còn nổi tiếng tài hoa nhưng bà qua đời sớm, không kịp dạy ta học chữ nghĩa.
Thuở nhỏ ta rất nghịch ngợm, không thích học hành, chỉ mê múa đao múa kiếm.
Cha ta cũng chiều chuộng, để mặc ta tự do, thậm chí còn cho ta theo sư phụ của tiêu cục học tập võ nghệ.
Cho đến năm ta mười tám tuổi, ta gặp được Bùi Tri Lang.
Lúc chúng ta mới thành thân, hắn đã từng dạy ta học chữ nhưng ta chỉ cần nhìn thấy chữ là đau đầu, không cách nào nhận ra, liền giở thói trẻ con không chịu học. Dẫu sao có một vị Thám hoa lang là hắn ở bên cạnh, ta cần gì phải tốn công học làm gì.
Hắn không giống cha ta, cầm thước làm bộ muốn đánh vào lòng bàn tay ta nhưng lần nào cũng "nâng cao đánh khẽ", chưa từng nặng tay.
Ta lại quấn lấy hắn, trái một câu phu quân, phải một câu lang quân, khiến hắn nghe đỏ cả tai, cuối cùng chỉ biết bất lực mà bỏ qua.
Ta biết, hắn nhất định bị chiêu này đánh bại.
Sau này, khi vào kinh thành, ta mới tận mắt thấy các thiên kim tiểu thư tinh thông thi ca, cầm kỳ thư họa, mới nhận ra mình chẳng ra làm sao cả.
Họ nói chuyện toàn là thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, còn ta chỉ biết củi gạo dầu muối, đao thương kiếm kích.
Ta ngồi co ro ở góc phòng, hoàn toàn không xen được vào câu chuyện, cảm thấy mình lạc lõng giữa bọn họ.
Sau khi từ yến tiệc trở về, ta liền chủ động xin Bùi Tri Lang làm tiên sinh dạy học cho ta, dặn hắn không được mềm lòng, cứ nghiêm khắc theo quy củ nên làm thế nào thì cứ làm như vậy, nhất định phải làm sư phụ nghiêm khắc.
Hắn lên tiếng hỏi đầu đuôi sự tình, rồi cười dịu dàng an ủi ta:
"Khanh Khanh không cần so sánh mình với người khác. Vàng không phải lúc nào cũng hoàn mỹ, người cũng chẳng ai hoàn hảo. Họ có ưu thế của họ nhưng phu nhân của ta cũng có chỗ hơn người. Nàng không chỉ có võ nghệ phi phàm, còn tinh thông binh khí. Những tiểu thư khuê ấy cũng đâu biết gì về chuyện này."
Hắn nói năng khéo léo, suýt chút nữa đã thuyết phục được ta, thậm chí còn làm ta lâng lâng hạnh phúc. Nhưng ta hiểu rất rõ, cho dù ta có biết chế binh khí hay giỏi vài chiêu công phu thì trong mắt bọn họ, tất cả chỉ là thô lỗ, không ra thể thống gì.
Huống hồ, bọn họ nói một câu không sai: "Đường đường là Thám hoa lang, sao có thể sánh đôi với một thôn phụ không biết chữ?"
Nếu chỉ xem thường ta thì cũng chẳng quan trọng nhưng ta không thể để người khác coi thường Bùi Tri Lang, cũng không muốn trở thành một thôn phụ vô tri là không xứng với Thám hoa lang trong miệng người khác.
Từ đó, ta ngày qua ngày đi theo hắn học chữ.
Ban ngày, hắn bận rộn xử lý công vụ, ban đêm trở về nhà còn phải làm tiên sinh dạy học cho ta.
Chữ của ta đều do hắn cầm tay từng nét từng nét chỉ bảo.
Nhưng khổ nỗi, tay ta vụng về, luyện thế nào cũng không thể có được một phần phong thái trong chữ viết của hắn.
Ta thường xuyên nhìn hắn đến ngẩn người.
Hắn liền dùng cán bút gõ nhẹ lên trán ta.
Ta chỉ dám âm thầm phản kháng một câu: "Tại chàng đẹp quá, khiến ta mất tập trung thôi."
...
Khi gian thần lộng quyền, thế sự đảo điên, một người có tấm lòng phóng khoáng chính trực như hắn, dù phải chịu cực hình vẫn không uốn cong sống lưng, cuối cùng lại mất mạng vì cực hình, c.h.ế.t thảm trong ngục tối.
Phu quân ta, làm gì có tội?
Thay vì nhìn hắn đi vào vết xe đổ kiếp trước, ta thà buông tay để hắn không phải chịu đau khổ thêm lần nào nữa.
Nhưng vừa nghĩ đến kiếp này hắn sẽ cưới nữ tử khác, trong lòng ta không khỏi trào dâng cảm giác cay đắng, nghẹn ngào khó chịu, phiền muộn vô cùng.
Cơn đau lòng ấy dần dần tích tụ lại thành sức mạnh.
Ta dồn hết mười phần sức lực, đạp mạnh một cước lên đôi ủng đen bóng sang trọng của Bùi Tri Hành .
Lập tức, trên lớp vải gấm quý giá xuất hiện một vết bẩn xám xịt.
Dù sao thì bọn họ cũng là thân huynh đệ, ta dạy dỗ tiểu thúc tử lầm đường lạc lối cũng coi như hợp tình hợp lý.
Ta nghiêm khắc cảnh cáo:
"Ngươi mới bị mù mắt. Mắt nhìn người của huynh trưởng ngươi hơn ngươi cả vạn lần. Ta cảnh cáo ngươi, không được động đến Thôi Yên."