Đây mới chính là Bùi Tri Hành trong mắt ta, là thiếu niên lang ta yêu sâu đậm.
Hôm đó, trời đầy ráng đỏ, mây hồng quấn quanh.
Đầu óc ta bỗng nhiên nóng lên, khẽ đặt một nụ hôn lên đôi môi lạnh lẽo của hắn.
Hắn sững sờ một chút, một tay ôm lấy sau đầu ta, đáp lại nồng nhiệt triền miên.
Môi lưỡi quấn quýt nhau, hơi thở càng lúc càng gấp gáp.
Ta tựa vào n.g.ự.c hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, ngẩng đầu đe dọa: "Kinh thành phồn hoa dễ làm người ta say mê. Nếu chàng dám để mắt đến cô nương nhà nào khác, ta sẽ..."
Hắn nhíu mày: "Sẽ làm sao?"
Ta nắm lấy vạt áo hắn, siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm: "Ta sẽ đánh chàng đến không còn hình người, sau đó đến Nam Phong Quán tìm mười tiểu quan mà vui vẻ!"
Hắn nắm chặt lấy tay ta, tặc lưỡi cảm thán:
"Khanh Khanh tiểu nương tử của ta quả thật lòng dạ sắt đá. Giờ ta nhận thua còn kịp không?"
Ta cứng rắn đáp: "Không cưới thì chớ có trêu chọc. Quá muộn rồi."
Hắn chậm rãi nhớ lại:
"Nếu ta không nhớ nhầm, là nàng động tay động chân với ta trước."
Thì ra là vậy.
Ý hắn là, ta trêu chọc hắn trước, nên phải chịu trách nhiệm với hắn.
Ta cười nói:
"Chuyện này đơn giản thôi. Ta cưới chàng là được. Ở Thục Châu chúng ta, tục lệ ở rể rất thịnh hành, ta không ngại chàng đến làm rể. Lúc đó, chàng sẽ là cô dâu xinh đẹp ngồi trên kiệu hoa, còn ta cưỡi bạch mã, oai phong như một nữ anh hùng."
Sắc mặt hắn tối sầm, cong ngón tay gõ nhẹ lên trán ta, cười mắng:
"Cô dâu xinh đẹp? Nữ anh hùng? Ai dạy nàng nói bậy thế?"
"Chàng chứ ai." Ta xoa trán, ấm ức trừng mắt nhìn hắn, lẩm bẩm: "Chàng là tiên sinh dạy học của ta cơ mà. Nếu ta nói sai thì cũng là do chàng dạy."
Hắn lắc đầu chê bai: "Nhớ đừng nói với người khác là ta dạy nàng."
"Tại sao?"
Hắn thành thật: "Mất mặt."
"..."
Ta còn chưa kịp phản bác, đã nghe thấy hắn cười tủm tỉm nói: "Thôi, nói thì nói đi. Dù sao thì chúng ta cùng nhau mất mặt, chẳng có gì to tát cả."
"..."
Nói phải lắm!
Giống như việc chúng ta cùng nhau mất mặt là chuyện rất đáng tự hào.
Nhớ lại khi hắn vừa dạy ta học chữ, có một câu thơ: "Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu."
Ta học mãi vẫn không thể nhớ nổi.
Mỗi lần hắn lại nói nửa câu đầu để kiểm tra: "Hồng ngẫu hương tàn."
Ta tràn đầy tự tin trả lời: Lục Hà đánh lộn.
Tự nhận là đối rất hợp.
Hắn nghe xong, tức giận đến không thể nhịn được.
Ai ngờ, đêm đó, hắn lại thì thầm bên tai ta.
Nếu như ta vẫn không nhớ được, hắn sẽ giày vò ta.
Một tới hai đi, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu.
Cuối cùng, ta cũng ghi nhớ được.
26
Ngày Bùi gia xuất phát, trời Lâm An mưa bụi m.ô.n.g lung.
Ta và A Yên cùng che ô, đứng kề vai ở ngoài thành tiễn biệt rất lâu, cho đến khi lên cổng thành nhìn ra phía xa, rốt cuộc không còn nhìn thấy bóng người nữa.
Có lẽ trên cổng thành gió lớn, A Yên đưa tay che miệng ho khẽ vài tiếng, siết chặt áo choàng trên người rồi hỏi ta: “Nếu đã không nỡ rời xa, sao ngươi không cùng đi kinh thành?”
Ta không nói với nàng ấy chuyện ở kinh thành còn có Nhữ Dương Vương.
Ở kiếp trước, hắn ta hạ sát thủ với Bùi Tri Hành, có lẽ một nửa nguyên nhân là vì ta.
Kiếp này, ta không vào kinh, kết cục chắc hẳn sẽ khác.
Trên đường về Thôi phủ, nàng hỏi ta: “Sau này ngươi có tính toán gì không?”
Ta nghĩ đến phụ thân, ông một mình ở Thục Châu, chẳng ai nghe ông lải nhải, có lẽ là cô đơn lắm, lâu nay cũng không thấy thư từ gì của ông, có lẽ đã đến lúc ta nên về Thục Châu.
Nửa tháng sau, khi về đến Thục Châu, ta mới biết mình nghĩ quá nhiều rồi.
Cha ta đang cùng sư phụ tiêu cục chơi mạt chược tại trà lâu, chơi đến quên cả trời đất.
Nhưng khi ta nhìn rõ bốn người ngồi quanh bàn, trong đó có cả Nhữ Dương Vương Triệu Ký, bước chân ta lập tức khựng lại, một ý nghĩ đáng sợ chợt lóe lên trong đầu.
Ở kiếp trước, ta gặp hắn ta là sau khi vào kinh.
Đó là tiệc mừng thọ của Thánh thượng, ta đi theo Bùi Tri Hành tiến cung dự tiệc.