"Thái tử đối địch với Bùi gia đã không phải chuyện một sớm một chiều. Khi phụ thân ta còn làm Thái phó, nhận ra Triệu Hành Triết có tính cách quá tàn nhẫn, sợ rằng khi hắn ta lên ngôi sẽ cai trị hà khắc, đi vào con đường sai lầm, nên đã dạy dỗ hắn rất nghiêm khắc. Sau này, phụ thân ta còn dâng sớ ba điều cải cách, cầu xin thay bá tính, làm tổn hại lợi ích của những thế gia đại tộc thuộc phe Thái tử. Vì vậy, Bùi gia chúng ta mới trở thành cái gai trong mắt bọn họ, bị đẩy ra khỏi kinh thành. Những năm nay sống tại Lâm An bình an vô sự, sợ rằng là có kẻ tiểu nhân cố ý xúi giục, muốn biến Bùi gia thành đống xương khô đầu tiên trên con đường đế vương."
Hắn phân tích đâu ra đấy, ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt nghiêm túc và tập trung đến mức ta không kìm được mà ngẩn người nhìn hắn.
"Người ngoài đều đồn ngươi là kẻ ăn chơi lêu lổng, đúng là chuyện hoang đường."
Ta đã nói rồi mà, kiếp trước hắn còn thi đỗ Thám Hoa lang, làm sao có thể là kẻ vô học được.
"Phụ thân ta dù không ở kinh thành nhưng danh vọng vẫn còn. Bùi gia chỉ cần một người có tiền đồ là đủ, nếu lại thêm một người nữa, chỉ sợ chưa đợi đến hôm nay, đã có kẻ ra tay diệt trừ rồi."
Hắn dừng lại một lát, rồi đột nhiên tỏ vẻ buông xuôi, giọng điệu uể oải:
"Dù sao ta cũng không hứng thú với việc làm quan, càng ghét những mưu mô hiểm ác. Làm một kẻ ăn chơi lêu lổng thì có gì không tốt. Mỗi ngày chỉ cần ăn chơi hưởng lạc, không thể nào tiêu d.a.o tự tại hơn."
"Vậy bây giờ thì sao? Ngươi đã biết những chuyện xảy ra sau này, vẫn định tiếp tục như vậy à?"
Hắn bất ngờ nghiêng sát lại, ánh mắt chăm chú nhìn ta, giọng nói bất giác lạnh đi vài phần:
"Sao hả? Ngươi thích kiểu người như huynh trưởng của ta hơn à?"
Ta đáp lại ánh mắt rực cháy của hắn, thấy bóng mình trong đôi mắt trong trẻo của hắn, lắc đầu:
"Kiếp này, ta hy vọng ngươi sống đúng với những gì ngươi mong muốn."
Kiếp trước hắn sống quá khổ cực, mang trong mình mối thù gia tộc, từ bỏ bản thân, lại một mình gánh chịu tất cả mà không một lời than oán.
Rõ ràng hắn không thích mưu mô quỷ kế nhưng vẫn không thể không xoay sở trên triều đình đầy rẫy kẻ thù, cẩn thận luồn cúi trong vòng xoáy quyền lực. Cuối cùng, hắn lại bị phản bội, trở thành bàn đạp cho kẻ khác, kết thúc bằng một cái c.h.ế.t thê thảm.
Nếu có thể, ta không mong hắn bước chân vào quan trường.
“Chim sẻ sao hiểu được chí hướng của hồng hạc. Nhưng hồng hạc cũng không biết niềm vui của chim sẻ.”
Yết hầu của hắn khẽ nhấp nhô, có chút không tự nhiên quay mặt đi nơi khác, khuôn mặt trắng trẻo thoáng ửng hồng, hắn ngồi thằng lại, bình thản nói:
"Chuyện của Thái tử, cứ để ta lo. Ngươi không cần bận tâm. Có người thích hợp hơn Bùi gia để ra mặt đối phó với hắn."
Ăn uống no nê, hắn đứng dậy định rời đi.
Còn ta thì ôm bụng trống rỗng, vì mãi nói chuyện mà chẳng ăn được miếng nào, bây giờ nhìn một bàn thức ăn nguội lạnh cũng chẳng còn hứng thú.
Khi tính tiền mới phát hiện không mang đủ bạc.
Ta quay đầu lúng túng nhìn hắn, lí nhí nói: "Chuyện đó... Cho ta mượn chút tiền được không?"
Hắn ra hiệu cho Bạch Thuật vẫn luôn đứng đợi ở bên ngoài.
Bạch Thuật lập tức hiểu ý, cùng tiểu nhị xuống lầu thanh toán.
Cuối cùng, bữa cơm này vẫn là hắn trả tiền.
Ta mời khách.
Hắn thanh toán.
Có lời rồi.
Rời khỏi Túy Tiên Cư, dường như hắn không định về phủ ngay mà đột ngột lên tiếng: "Ta đưa ngươi đến một nơi."
Đi theo hắn qua những con phố lớn, ngoằn ngoèo rẽ bảy tám lần, cuối cùng dừng lại trước một quán ăn.
Quán không lớn nhưng sạch sẽ và thoáng đãng.
Ta nghi hoặc hỏi: "Đây chính là nơi ngươi nói đến?"
Hắn chắp hai tay sau lưng, nhướng mày hơi có chút đắc ý nói: "Toàn Lâm An này, chỉ có quán này làm món cay Tứ Xuyên ngon nhất. Lúc nãy ta thấy ngươi không ăn miếng nào, đoán chắc ngươi không quen khẩu vị thanh đạm của Lâm An."
Hắn nói không sai, ta quả thật ăn không quen khẩu vị đồ ăn ở Lâm An.
Nhưng ta không có nói cho hắn biết, ở kiếp trước hắn cũng đã từng dẫn ta đến quán này.