{{ msgSearch }}

Chương 13

Vẫn Nhớ Người Như Xưa

Đang Cập Nhật 797 Chữ 24/01/2025 23:59:40

Từ đó, ta lặn lội đến Tú Lâu tìm các tú nương xin thỉnh giáo, đóng cửa học ròng rã suốt một tháng trời nhưng rốt cuộc vẫn không thạo.

 

Cuối cùng, ta nhận ra những công việc tinh xảo thế này thật sự không phù hợp với mình, nên đành từ bỏ ý định làm nữ công.

 

Ngày Tết Đoan Ngọ, vùng ngoại ô tổ chức một trận đấu mã cầu.

 

Thôi Yên phải thuyết phục Thôi phu nhân một hồi lâu, cuối cùng Thôi phu nhân mới gật đầu đồng ý để chúng ta đi ra ngoài.

 

Nàng ấy vốn không phải người ưa tham gia những nơi náo nhiệt, có lẽ chỉ vì lang quân Bùi gia cũng tham gia trận mã cầu.

 

Quả nhiên, vừa ra khỏi phủ đã thấy xe ngựa của Bùi gia dừng ngay trước cửa.

 

Dù nàng ấy và Bùi Tri Lang đã định ra hôn ước nhưng vì trở ngại cấp bậc lễ nghĩa, hai người chỉ trao đổi vài câu chào hỏi, rồi Thôi Yên định xoay người lên xe ngựa nhà mình.

 

Nàng ấy không nhận ra rằng, lúc mình xoay người, ánh mắt Bùi Tri Lang đầy vẻ mất mát, bàn tay của hắn đưa ra rơi vào khoảng không. Có lẽ hắn muốn mở miệng giữ nàng ấy lại nhưng lại ngại ngùng không dám nói.

 

Ta liếc mắt ra hiệu cho gã sai vặt  đánh xe ngựa của Thôi phủ, gã lập tức bước tới báo với Thôi Yên rằng xe ngựa bị hỏng, tạm thời không thể khởi hành.

 

Bùi Tri Lang thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh về phía trước, dáng đi thoải mái hơn hẳn, khuyên nhủ: “Yên nương, nếu xe ngựa Thôi phủ đã hỏng, chi bằng nàng ngồi xe ngựa của nhà ta. Hai chúng ta đã định hôn ước, cho dù có người nhìn thấy chúng ta ngồi chung một xe, cũng sẽ không nói có lời đàm tiếu.”

 

Ánh mắt Thôi Yên lướt qua hắn, nhìn về phía xe ngựa Bùi phủ, có chút do dự: "Như vậy có ổn không?"

 

Trên xe ngựa Bùi gia còn có cả Bùi Tri Hành.

 

Da mặt nàng ấy mỏng, nếu có người khác trên xe, nàng ấy chắc chắn sẽ ngại ngùng, không dám đưa túi thơm ra.

 

Ta bước đến trước xe ngựa Bùi gia, cách lớp rèm cố ý hạ giọng mềm mỏng gọi:

 

"Bùi nhị lang, ta có vài lời muốn nói riêng với ngươi, không biết ngươi có hứng thú xuống xe ngựa nghe một chút không?"

 

Vừa dứt lời, một bàn tay thon dài như ngọc, các khớp ngón tay rõ ràng vén nhẹ rèm xe, để lộ khuôn mặt của Bùi Tri Hành.

 

Hắn tựa lưng vào thành xe, lông mày nhíu lại, lười biếng liếc ta một cái, nói: "Ngươi sao? Không có hứng thú."

 

Nói xong, hắn buông rèm xe xuống.

 

Không phải chứ, người này có thể tinh ý hơn một chút được không?

 

Ta đích thân vén rèm xe lên lần nữa, cố gắng lựa lời mềm mỏng hơn: "Không, ngươi có thể có hứng thú mà."

 

Hắn nhìn ta với ánh mắt kỳ quái, hỏi: "Ngươi có bệnh à? Họng bị vịt đực cắn hả?"

 

"Ngươi…" Họng ngươi mới bị vịt đực cắn thì có!

 

Nhưng ta còn chưa kịp phản bác, Bùi Tri Lang đã lên tiếng hoà giải. Có lẽ hắn cũng nhận ra ý đồ của ta là tạo cơ hội để hắn và Thôi Yên được ở riêng.

 

Cuối cùng, nhờ có hắn thuyết phục, ta thành công kéo được Bùi Tri Hành xuống xe.

 

Trước khi lên xe, Thôi Yên kín đáo đưa cho ta một cái túi thơm, ghé sát tai ta nói nhỏ: "Ta đã thêu xong túi thơm thay ngươi, phần còn lại phải xem ngươi tự nắm bắt thế nào."

 

Túi thơm thêu hoa văn uyên ương nghịch nước, mặt sau là tám chữ "Kiến chi nhật quang, trường vô tương vong", nền vải màu tím thẫm, hoa văn Bát Bảo Như Ý.

 

Ta còn cái gì mà không hiểu.

 

Nàng ấy là muốn ta xem như túi thơm này là mình thêu, rồi đưa cho Bùi Tri Hành.

 

Nhưng, ai thèm tặng hắn chứ?

 

Ta lặng lẽ nhét túi thơm vào trong túi của mình.

 

Sau khi xe ngựa của Bùi gia rời đi, ta và Bùi Tri Hành cùng ngồi lên xe ngựa của Thôi phủ.

 

Dọc đường cả hai vẫn luôn im lặng, chẳng có việc gì làm, cuối cùng vẫn là Bùi Tri Hành lên tiếng trước.

 

Có lẽ hắn buồn chán lắm mới cố gắng tìm chuyện để nói.

 

"Nói đi, ngươi có lời gì trong lòng muốn nói? Bản thiếu gia cho ngươi cơ hội, miễn cưỡng nghe một chút."

 

Ta cười nhạt: "Ngươi bảo ta nói thì ta nói à? Như vậy chẳng phải mất mặt lắm sao. Bổn cô nương không thèm nói nữa."

Sưu Tầm, 24/01/2025 23:59:40

Lượt xem: 1

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện