{{ msgSearch }}

Chương 8

Tuyết Liễu

Dạ Đích Đệ Thất Mộng 1016 Chữ 07/01/2025 20:58:55

Ngày hôm sau, tôi đến lớp 10 để lấy sách vở và đồ đạc của mình.

Những học sinh tự túc đều ở đó.

Họ không huýt sáo với tôi nữa, đều nhìn tôi thu dọn.

Tôi dùng một túi nilon siêu thị để sắp xếp tất cả mọi thứ, sau đó cười vẫy tay với họ: "Tạm biệt!"

Đến lớp chuyên, phát hiện Mục Quân cũng ở đó.

Nghĩ trước nghĩ sau, tôi đại khái đã hiểu được mấu chốt.

Là tổ trưởng tổ chuyên môn, thầy Lưu vốn dĩ có thể nhét những kẻ đội sổ như Mục Quân vào lớp khác, nhưng để kéo tôi lên, thầy không thể không nhượng bộ, đưa Mục Quân vào lớp chuyên.

Chương Hiệt ngồi ở vị trí đẹp nhất giữa lớp, nhìn thấy tôi, mắt cậu ấy cong lên, cười nhẹ với tôi.

Tôi cũng cười, vẫy tay với cậu ấy xem như chào hỏi.

Vẫy được một nửa, bên tai vang lên tiếng cười nhạo của Mục Quân: "Cậu vẫn thật cố chấp, cho rằng vào lớp chuyên là có thể thay đổi được sao?"

"Cho dù cậu có thi đỗ đại học, cả đời này cũng chỉ có thể làm thuê cho những người như tôi."

10

Tôi rụt tay lại, bình tĩnh đáp: "Tôi biết, nhưng nỗ lực thì sẽ có cơ hội."

"Mục Quân, giai cấp luôn tồn tại, nhưng không chắc cậu sẽ mãi mãi ở trên đỉnh cao."

Về việc học, bạn không thể không thừa nhận, có một số người trời sinh đã có năng khiếu.

Cùng một bài văn, Chương Hiệt xem hai ba lần là có thể nhớ được bảy tám phần.

Nhưng tôi phải học thuộc đến mười lần.

Cùng một bài toán, cậu ấy chỉ mất vài phút là có thể giải ra, nhưng giảng cho tôi ba lần tôi mới miễn cưỡng hiểu được.

Học tập giống như leo núi.

Từ chân núi leo lên đến lưng chừng núi, không khó.

Nhưng từ lưng chừng núi leo lên cao hơn, mỗi bậc thang đều sẽ khiến bạn bị tụt lại.

Tôi dốc hết sức lực, không hề lơ là, kỳ thi cuối kỳ một lớp 11, tôi đứng thứ chín mươi lăm trong khối.

Miễn cưỡng lọt vào top 100.

Như vậy đã rất tốt, theo tỷ lệ trúng tuyển những năm trước, nếu tôi có thể giữ vững, thi đỗ vào một trường trọng điểm không thành vấn đề.

Tôi và Chương Hiệt trở thành bạn cùng bàn.

Ban đầu các thầy cô giáo đặc biệt quan tâm đến chúng tôi.

Nói cho cùng vẫn là sợ tôi làm hư cậu ấy.

Sau đó phát hiện chúng tôi thực sự chỉ là một nhóm học tập động viên lẫn nhau, họ liền mặc kệ chúng tôi.

Chương Hiệt mỗi tuần có thể nhận được khoảng hai mươi bức thư tỏ tình.

Có lần tôi nhìn những phong thư đó có chút ghen tị: "Đây chính là đãi ngộ của hạng nhất khối, chỉ có những người tỏa sáng như các cậu mới có thanh xuân."

Người bình thường như tôi, cho dù có làm lại một lần, cũng không có tình yêu.

Cậu ấy ném tất cả những bức thư đó vào thùng rác, nhìn tôi chằm chằm từng chữ một: "Đây không phải là thanh xuân mà tôi muốn."

"Vậy cậu muốn gì?"

"Kiên định với mục tiêu, nỗ lực không ngừng, không bao giờ từ bỏ..." Cậu ấy cười với tôi, "Đây mới là điều tôi muốn."

Rất tốt!

Đáng lẽ phải như vậy.

Kỳ thi cuối kỳ đầu tiên của lớp 12, tôi đứng thứ sáu mươi lăm trong khối.

Kỳ thi cuối kỳ hai của lớp 12, tôi đứng thứ bốn mươi chín trong khối.

Lần đầu tiên, lọt vào top 50 của khối.

Sau khi có bảng điểm, thầy Lưu gọi tôi đến văn phòng: "Tống Triều Triều, nhất định phải giữ vững, khổ nữa mệt nữa cũng chỉ một năm này thôi."

"Với thành tích hiện tại của em, cố gắng thêm một chút, thi đỗ vào một trường 985* tốt không thành vấn đề."

(trường 985*: là những trường top ở Trung Quốc, trong đó có Thanh Hoa, Bắc Đại,..)

Chương Hiệt vẫn là hạng nhất khối, cậu ấy nhìn bảng điểm của tôi, cười rất vui vẻ: "Tống Triều Triều, cậu giỏi quá!"

Tôi đến quán của bác Đức một chuyến, báo cho ông ấy tin tốt này.

Giữa hè nóng bức, trong bếp khói dầu rất nặng.

Mùi ớt xào nồng nặc, xông đến mức hốc mắt ông ấy đỏ hoe: "Tốt, tốt, cháu thực sự rất giỏi."

Tôi giúp bưng thức ăn cho khách, quay lại bếp thì thấy ông ấy đang chấm nước bọt đếm từng tờ tiền.

"Lớp 12 phải tập trung tinh thần, đừng đi làm thêm nữa, mỗi tháng bác cho cháu hai trăm năm mươi tệ tiền sinh hoạt, tằn tiện cũng đủ dùng."

"Không cần, không cần đâu ạ, bác cho cháu tiền học phí cháu đã rất cảm kích rồi."

"Nghe bác, nếu cháu thực sự cảm kích bác, thi đỗ vào một trường đại học tốt là tốt hơn bất cứ điều gì." Hốc mắt ông ấy đỏ hoe, "Lúc trước con gái bác muốn học cấp ba, lúc đó bác nghèo lại thiển cận, bắt nó đi Quảng Đông làm công..."

"Đến giờ nó vẫn hận chúng ta..."

"Nhận lấy đi cháu."

Bác ấy đưa cho tôi một xấp tiền lẻ.

Đúng lúc này, tấm rèm vải nhờn mỡ bị vén lên, bác gái mang hai con d.a.o thái rau mới mài sáng loáng đi vào.

Khoảnh khắc đó, toàn thân tôi dựng tóc gáy.

Bác Đức càng toát mồ hôi lạnh, tay run rẩy không ngừng.

Bác gái lạnh lùng nhìn tôi, lại nhìn bác Đức, hừ mạnh một tiếng.

"Đứng ngây ra đó làm gì, khách bên ngoài đang giục đồ ăn không nghe thấy à?"

Bà ấy giật lấy xấp tiền trong tay bác Đức, nhét vào túi quần tôi.

Giơ hai con d.a.o thái rau lên nói với tôi: "Nếu cháu không thi đỗ vào một trường đại học tốt, bác sẽ băm cháu ra xào ớt!"

Tôi quá kinh ngạc, miệng lặp đi lặp lại, không biết phải nói gì.

Bác gái rất mất kiên nhẫn nói: "Ra ngoài ra ngoài, bếp bé tí, đông người không xoay xở được."

Sưu Tầm, 07/01/2025 20:58:55

Lượt xem: 1

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện