{{ msgSearch }}

Chương 6

Tuyết Liễu

Dạ Đích Đệ Thất Mộng 975 Chữ 07/01/2025 20:58:55

Khối 10 có ba bảng đỏ.

Bảng xếp hạng tổng kết điểm, bảng lớp chuyên và bảng lớp thường.

Tôi cố gắng chen về phía bảng lớp thường.

Gió lạnh thổi phần phật, mây đen che khuất mặt trời.

Trái tim tôi như đang treo lơ lửng, nóng hổi.

Tên tôi, liệu có nằm trong sáu cái tên đầu tiên không?

07

Thứ nhất, không phải tôi.

Thứ hai, cũng không phải.

Thứ ba không phải.

Thứ tư không phải.

Thứ năm không phải.

Tim tôi càng lúc càng lạnh, hít một hơi thật sâu, mới nhìn cái tên thứ sáu.

Tống... Triều... Triều.

Tôi dụi dụi mắt.

Mặt trời lúc này ló dạng sau lớp mây dày, muôn vàn tia sáng chiếu rọi nhân gian.

Ba chữ Tống Triều Triều, như hào quang, đ.â.m vào mắt tôi.

Chỉ trong khoảnh khắc, hốc mắt tôi đã đỏ hoe.

Chương Hiệt không biết đã chen đến bên cạnh tôi từ lúc nào, vỗ vỗ vai tôi: "Tống Triều Triều, cậu thật lợi hại!"

Tôi quay đầu nhìn cậu ấy, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

Cậu ấy luống cuống: "Cậu, cậu khóc cái gì?"

Cậu ấy sờ soạng khắp người, cũng không sờ ra nửa tờ khăn giấy, cuối cùng khó xử đưa ống tay áo cho tôi: "Đừng khóc, dùng cái này lau đi."

Tôi cầm tay áo cậu ấy lau nước mắt: "Tôi là quá vui mừng."

Hóa ra tôi thực sự có thể làm được.

Hóa ra, tôi xứng đáng với ánh nắng ấm áp rực rỡ của mùa đông.

Hóa ra, tôi cũng có thể có một cuộc sống khác.

Chương Hiệt rụt tay về sau lưng, khẽ cười: "Tống Triều Triều, tôi đợi cậu ở lớp chuyên."

Bảng điểm cụ thể còn phải đến lớp lấy.

Thầy Lý đợi ở cửa lớp.

Đi qua bên cạnh thầy ấy, tôi cười rất vui vẻ: "Thầy Lý, thật đáng tiếc, học kỳ sau không thể làm học sinh của thầy rồi."

Khóe miệng thầy Lý co giật, cười như không cười: "Chú của Mục Quân thăng chức rồi, cho nên học kỳ sau, em vẫn sẽ là học sinh của tôi."

Giây phút này, m.á.u trong người tôi như bị đổ đá vào, lạnh lẽo đáng sợ.

Thầy Lý vỗ vai tôi: "Ai bảo em không thi thêm một điểm, như vậy người bị đẩy xuống sẽ là người khác."

Không!

Vấn đề không phải ở chỗ tôi thi nhiều hơn một điểm hay ít hơn một điểm.

Mà là quy tắc này, vốn dĩ đã sai.

Nhưng bây giờ tôi quá yếu, tôi không thay đổi được quy tắc.

Tôi chỉ có thể thay đổi chính mình.

Nhất định còn có cách nào đó có thể cứu vãn, nhất định còn có.

Tôi lo lắng đi đi lại lại trên hành lang.

Trong lúc đó Mục Quân đi qua bên cạnh tôi còn huých tôi một cái, cậu ta ngạo mạn cười: "Xin lỗi, đây vốn dĩ không phải là chỗ cậu nên đứng."

08

Mục Quân nghênh ngang rời đi, theo hướng cậu ta rời đi, tôi nhìn thấy chủ nhiệm lớp chuyên, tổ trưởng tổ chuyên môn khối 10, thầy Lưu.

Thầy ấy chính là cơ hội.

Tôi lập tức co chân chạy như bay, kịp chen vào trước khi cửa văn phòng khép lại, rồi vội vàng túm lấy cánh tay thầy ấy.

"Thầy Lưu, xin thầy hãy nhận em vào lớp chuyên."

"Em nhất định sẽ học hành chăm chỉ, em tuyệt đối sẽ không kéo chân cả lớp, thành tích của em đủ, em đứng thứ sáu lớp thường..."

"Em biết điều này rất khó, em cầu xin thầy, xin thầy cho em một cơ hội."

...

Kiếp trước khi còn trẻ, tôi xấu hổ khi mở miệng cầu xin người khác.

Giờ nhìn lại, so với tiền đồ cả đời, vài câu cầu xin có đáng là gì?

Thầy Lưu cau mày, vẻ mặt khó xử.

Đột nhiên cửa văn phòng bị gõ, Chương Hiệt đứng ở cửa, thân hình thẳng tắp.

"Thầy Lưu, theo thành tích, Tống Triều Triều vốn dĩ có thể..."

Thầy Lưu càng cau mày chặt hơn.

Tôi vội vàng ngắt lời cậu ấy: "Chương Hiệt, cậu im miệng."

Ngay sau đó, tôi quay sang thầy Lưu: "Thầy ơi, em không có ý đồ gì với Chương Hiệt, em chỉ muốn vào lớp chuyên, lớp nào cũng được."

"Nếu thầy có lo ngại," tôi hít sâu một hơi, "sau này em có thể giữ khoảng cách với bạn học Chương."

Vẻ mặt Chương Hiệt tối sầm lại.

Thầy Lưu nhìn tôi thật sâu: "Tôi không phản đối các bạn học giao lưu bình thường vì học tập. Em về nhà đợi tin tức đi, chuyện này, tôi sẽ cố gắng tranh thủ cho em."

Tôi cùng Chương Hiệt xuống lầu.

Khóe miệng cậu ấy mím chặt, không nói một lời.

Xuống đến lầu dưới, cậu ấy sải bước đi về phía trước.

Tôi gọi cậu ấy lại: "Xin lỗi, Chương Hiệt. Những người trong vũng bùn như chúng ta, nhất định phải có quyết tâm vứt bỏ tất cả liều mạng tiến lên, chỉ có như vậy, mới có thể thành công."

Tôi giơ tay lên, hướng về phía ánh mặt trời xòe năm ngón tay ra làm động tác nắm bắt hư không: "Tôi phải có một tấm vé vào cửa đủ nặng, cậu hiểu không?"

Cậu ấy dừng bước, quay đầu nhìn tôi.

Ngược sáng, vẻ mặt cậu ấy mờ ảo: "Bây giờ tôi đã hiểu rồi."

Cậu ấy tiến lên hai bước, tôi nhìn rõ sự dịu dàng trong mắt cậu ấy: "Tôi hiểu cậu, nhưng tôi càng hy vọng chúng ta là chiến hữu cùng tiến cùng lùi, kề vai sát cánh vượt qua khó khăn."

Cậu ấy trưởng thành nhanh chóng.

Khác hẳn với cậu ấy mấy tháng trước sợ hãi lộ diện múc đồ ăn.

Khiến tôi xấu hổ.

Lúc về thôn, dì Trương đang g.i.ế.c gà chuẩn bị cho ngày mai ăn.

Con gà lộn ngược, m.á.u đỏ nhỏ giọt vào cái bát sứ to miệng vỡ, dì ta không có ý tốt hỏi tôi: "Triều Triều, thi thế nào rồi?"

"Cũng tạm, hơn một trăm toàn khối."

Sưu Tầm, 07/01/2025 20:58:55

Lượt xem: 1

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện