Tôi đi được một đoạn, cậu ấy đuổi theo hỏi tôi: "Tại sao cậu lại giúp tôi?"
Bởi vì, tôi chiếm đoạt lợi ích của cậu rồi.
Chắc là bác Đức đem một nửa số tiền vốn định tài trợ cho cậu ấy chia cho tôi, cậu ấy mới khốn đốn như vậy.
"Có lẽ bởi vì, chúng ta đều là người nghèo."
Yết hầu cậu ấy lăn lộn, khẽ hỏi: "Vậy cậu không sợ bị bạn học chỉ trỏ sao?"
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy.
Hoàng hôn nhảy nhót trên mái tóc đen của cậu ấy, sắc mặt thiếu niên vừa xấu hổ vừa nghi hoặc.
Tôi nói từng chữ: "Thật ra đáng sợ không phải là nghèo khó, mà là sự tự ti và nhút nhát, nhạy cảm và thiển cận nảy sinh từ nghèo khó."
"Vì nghèo, chúng ta đắn đo suy tính, sợ hãi thất bại, không dám nỗ lực, cuối cùng bỏ lỡ cơ hội."
"Nhưng dựa vào sức lao động của mình kiếm tiền, tại sao phải sợ ánh mắt khác thường của người khác?"
"Nếu cậu là con trai của bà chủ căng tin, cậu đứng đó giúp bạn học phát cơm, cậu sẽ sợ người khác bàn tán sao?"
Đồng tử Chương Hiệt run rẩy, gân xanh trên mu bàn tay hơi nổi lên, thấp giọng nói: "Trước cấp hai gia cảnh nhà tôi rất tốt, tôi vẫn luôn…"
Tôi cười.
Cậu ấy trợn to mắt: "Cậu cười gì?"
"Cười học sinh giỏi hóa ra cũng không phải hoàn hảo."
Tôi đưa tay về phía cậu ấy: "Rất vui được biết cậu, học sinh giỏi bình thường. Tôi tên là Tống Triều Triều."
Bàn tay ẩm ướt của cậu ấy chạm vào tôi: "Tôi tên là Chương Hiệt."
Cậu ấy hạ quyết tâm: "Cậu cứ tiếp tục ở thư viện đi, tôi lát nữa tự đi hỏi bà chủ căng tin."
Ngày hôm sau, tôi thấy cậu ấy ở căng tin.
Mặt cậu ấy đỏ như tôm, căn bản không dám nhìn ai, động tác múc đồ ăn không thạo, tay chân luống cuống.
Đến lượt tôi, tôi lớn tiếng nói: "Bạn ơi, cho tôi một phần cần tây xào thịt, cho tôi nhiều thịt một chút!"
Cậu ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, ý cười trong mắt thoáng qua rồi biến mất.
Sau đó múc cho tôi đầy một muỗng thức ăn.
Bạn xem, có người quen ở căng tin.
Khá là thích.
Đương nhiên, tôi giúp cậu ấy còn có mục đích khác.
Bầu không khí học tập, thành tích học tập của lớp thường xa xa không thể so sánh với lớp chuyên.
Ngay cả giáo viên cũng không tận tâm bằng.
Tôi muốn tìm một người kèm cặp, những người khác không có kiên nhẫn đó.
Nhưng Chương Hiệt có.
Bất kể lúc nào tôi hỏi bài, cậu ấy đều giúp tôi giải đáp, từng lần một, cho đến khi tôi hiểu mới thôi.
Thành tích thi giữa kỳ không được như ý, tôi đứng thứ hơn bốn trăm toàn khối.
Chương Hiệt an ủi tôi: "Nền tảng của cậu kém, bây giờ điều quan trọng nhất là củng cố nền tảng, ngàn vạn lần không được nản lòng bỏ cuộc."
Tất nhiên là không.
Những khó khăn gấp trăm ngàn lần thế này tôi đều đã nếm trải, làm sao còn quan tâm đến chuyện này.
Dần dần, trong khối có tin đồn.
Nói tôi thích Chương Hiệt, mượn cớ học tập để bám riết lấy cậu ấy.
Mỗi lần tôi và Chương Hiệt đi cùng nhau, lại có những kẻ thích hóng chuyện huýt sáo.
Trưa hôm đó, tôi bị gọi đến văn phòng, thầy Lưu chủ nhiệm lớp chuyên cũng có mặt.
05
Sắc mặt thầy Lý rất khó coi, mắng tôi một trận.
"Em tự mình thành tích kém thì thôi, còn đi trêu chọc học sinh giỏi của lớp chuyên, bây giờ em là học sinh, điều quan trọng nhất là học tập, đừng có trong đầu toàn những thứ hỗn loạn, hơn nữa, em soi gương đi, người ta Chương Hiệt thèm để ý đến em à?"
Thầy Lưu hơi cau mày, ngắt lời: "Thầy Lý, đừng mắng con bé như vậy."
"Bạn học Tống, hôm nay tôi đến không phải để hỏi tội, chỉ là muốn nhắc nhở em, học tập mới là nhiệm vụ hàng đầu."
Tôi kiên nhẫn giải thích: "Em chỉ là hỏi bài cậu ấy, em không có ý đồ gì khác!"
Thầy Lý đập bàn: "Em còn cãi, em có khó khăn sao không tìm giáo viên?"
Tôi nhìn thẳng vào thầy ấy: "Nhưng mỗi lần em hỏi thầy, thầy đều dùng ba câu hai điều đuổi em đi, thầy căn bản không muốn dạy em."
Thầy Lý giận tím mặt, đưa tay định đánh tôi.
Lúc này, phạt học sinh cũng không phải là chuyện gì to tát.
Cuối cùng thầy Lưu đã giữ thầy ấy lại.
Chiều hôm đó, chỗ ngồi của tôi bị đổi xuống cuối lớp cạnh cửa ra vào.
Phía trước là hai học sinh thể dục cao 1m85, tôi bị che khuất hoàn toàn.
Giống như người ta đang cười thầm tôi là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Sau khi tan học tối, Chương Hiệt đến tìm tôi.
Quen biết gần hai tháng, đây là lần đầu tiên cậu ấy chủ động tìm tôi.
"Tống Triều Triều, cậu thi vào lớp chuyên đi!"
"Hả?"
Mắt cậu ấy sáng rực: "Tôi hỏi rồi, mỗi học kỳ đều có một cơ hội, nếu cậu vào được lớp chuyên, sau này sẽ không còn ai cản trở chúng ta nữa."
"A?"
Mặt cậu ấy đỏ bừng, vội vàng giải thích: "Ý tôi là, cản trở việc học của chúng ta."
Để khích lệ tinh thần học sinh, cuối mỗi học kỳ, nhà trường sẽ dựa vào thành tích, dùng sáu học sinh đứng đầu lớp thường, thay thế cho sáu học sinh đứng cuối ba lớp chuyên.
Tôi hơi do dự: "Tôi có thể không?"
"Học kỳ này không được thì học kỳ sau." Ánh đèn hành lang mờ ảo, ánh mắt Chương Hiệt sáng như sao: "Chỉ cần kiên trì không bỏ cuộc, cậu nhất định có thể."
"Tống Triều Triều, tôi đợi cậu ở lớp chuyên!"