Cho dù trên bàn không có ai từng học cấp ba, nhưng cao hơn điểm chuẩn 120 điểm là khái niệm gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Bác Vượng lấy ra một bình rượu lớn từ trong nhà.
"Lão Tống à, chúc mừng chúc mừng, nào nào, hôm nay phải uống nhiều một chút."
Dì Trương lẩm bẩm: "Không phải nhầm lẫn đấy chứ, trước đây thành tích của cháu rất bình thường mà, chỉ tốt hơn Tiểu Soái một chút thôi."
"Hóa ra thi đại học dễ thế, sớm biết thế đã cho Tiểu Soái đi học cấp ba."
Rượu ngà ngà say, bố tôi mặt đỏ bừng, cười nói: "Tiếc là Triều Triều là con gái, nếu là con trai thì tốt rồi..."
Mọi người đều gật đầu.
Bác Vượng nói: "Không phải Tiểu Mộ nhà ông cũng đang học Trung học số 1 sao, Triều Triều có thể thi tốt như vậy, Tiểu Mộ chắc chắn phải thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại!"
Bố tôi nghe xong cười ha hả: "Vậy thì rất có khả năng, con trai tôi từ nhỏ đã thông minh..."
Chủ đề của họ bắt đầu xoay quanh con trai của các gia đình.
Ánh nắng giữa trưa chói chang gay gắt.
Lưng và trán tôi ướt đẫm mồ hôi.
Thay đổi những quan niệm mục nát này, chưa bao giờ là chuyện một sớm một chiều.
Nhưng tôi tin rằng, ít nhất hôm nay, họ sẽ có chút tỉnh ngộ: con gái, cũng đáng để bồi dưỡng.
Tổng hợp điểm số của mình, kết hợp với đề nghị của thầy Lưu, cuối cùng tôi đăng ký vào Đại học Chiết Giang.
Giấy báo trúng tuyển là bố tôi lấy từ đầu thôn về.
Ông ấy cầm giấy báo phe phẩy quạt, đoạn đường mười phút, ông ấy đi hơn một tiếng mới về đến nhà.
Khi về, ông ấy lấy ra một nắm thuốc lá.
Đều là Kim Bạch Sa.
Ông ấy tặc lưỡi: "Nhà nào cũng có t.h.u.ố.c lá ngon, không nỡ chia cho khách, bình thường toàn đưa Tương Tư Điểu."
Cô họ nghỉ hè đưa con gái về quê một chuyến.
Con gái cô ta đang học lớp 10 ở một trường phổ thông trong thành phố.
Cô ta mỉm cười khen tôi: "Triều Triều, cô biết ngay mà cháu là đứa có tiền đồ."
"Em gái cháu học lệch, cháu đang rảnh rỗi, hay là kèm cặp cho nó một chút."
Cô ta đẩy con gái mình về phía trước: "Chị cháu thi đỗ Chiết Đại, giỏi lắm đấy."
15
Tôi cười cười: "Chủ nhiệm lớp giới thiệu cho cháu mấy học sinh, 15 tệ một giờ."
"Cô mà muốn cháu kèm, cháu sẽ sắp xếp thời gian cho cô trước."
Sắc mặt cô họ hơi thay đổi: "Người nhà cả, kèm cặp cũng cần tiền sao..."
"Anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng mà cô."
Cô họ lủi thủi rời đi.
Kiến thức, có thể chuyển đổi thành tiền bạc một cách hiệu quả.
Chương Hiệt kèm học sinh, 20 tệ một giờ.
Vì cậu ấy là sinh viên Thanh Hoa.
Còn tôi, 15 tệ một giờ.
Trong lớp chúng tôi còn có một bạn học khác, giá của bạn ấy là 12 tệ.
Thầy Lưu tìm nhà cho tôi.
Chủ nhà không thu tiền thuê nhà của tôi, chỉ cần mỗi ngày tôi giúp kèm bài tập cho con gái bà ấy là được.
Con gái bà ấy mới học lớp ba.
Xem kìa.
Cùng một bầu trời, cùng một huyện.
Cha mẹ trên đời này không giống nhau.
Có người hận không thể bẻ gãy đôi cánh của con cái, có người lại lo xa, muốn sớm nâng đỡ con cái bay cao.
Một ngày tôi dạy bốn tiếng, phụ huynh học sinh còn cho tôi sữa và trái cây theo mùa, kiếm được 60 tệ.
Bố tôi lúc nông nhàn đi làm thợ hồ, một ngày dãi nắng dầm mưa làm mười tiếng, cũng chỉ được 30 tệ.
Có lẽ cũng chính từ lúc này.
Bố mẹ thực sự hiểu rằng tôi đã khác trước.
Nhận ra rằng bậc thang mà nữ sinh viên đại học có thể bước lên trong tương lai, là điều mà trước đây họ chưa từng nghĩ tới.
Hôm đó dạy xong, trên đường về tôi tình cờ gặp Tống Mộ.
Nó cùng mấy bạn học từ quán net đi ra.
Gặp tôi, nó hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Họp lớp cấp hai, tối nay em sẽ về."
Tôi rất bình tĩnh: "Chuyện của em, tự em sắp xếp."
Tôi quay người rời đi, nó đuổi theo.
Trông rất ấm ức.
"Tống Triều Triều, em đã làm gì đắc tội với chị. Sao bây giờ chị lại đối xử với em như vậy, trước đây chị không như thế."
Nó quát vào mặt tôi: "Chị còn là chị của em không?"
Hoàng hôn rực rỡ, chiếu lên những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán nó.
Tôi hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Tống Mộ, sinh ra trong gia đình như chúng ta, trong hoàn cảnh như vậy, mọi thứ đều phải dựa vào bản thân."
"Nếu em dốc hết sức thay đổi cuộc đời, chị có thể kéo em một tay."
"Nếu em cam chịu sa ngã, chị tuyệt đối sẽ không ra tay. Bởi vì chị không muốn cuộc đời mình cũng bị kéo theo."
"Nếu em cảm thấy chị ích kỷ, không nhận chị là chị, cũng không sao cả."
"Chị cũng không quan tâm."
Tống Mộ sửng sốt.
Nó thở hổn hển, dường như có vô số lời muốn hét vào mặt tôi.
Nhưng sau một phút giằng co, nó cúi đầu: "Xin lỗi, ngày mai em sẽ bắt đầu học hành chăm chỉ."
Học phí đại học của tôi là tiền vay.
Mẹ đếm năm tờ tiền một trăm tệ nhàu nát đưa cho tôi.
Dặn dò tôi: "Đến nơi đất khách quê người, nhất định phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, đừng đắc tội với ai, mọi việc lấy hòa làm quý."
"Tiền phải tiêu tiết kiệm, điều kiện gia đình con biết rồi đấy."
Tôi đẩy tiền lại.
"Con có thể tự kiếm tiền, bố mẹ cứ giữ lấy mà dùng."
Mẹ đỏ hoe mắt khen tôi hiểu chuyện.
Nào biết, thực ra tôi chỉ là không muốn mang ơn mà thôi.