Tháng tư, đêm vẫn còn se lạnh.
Cậu ấy mỉm cười với tôi dưới bầu trời đầy sao: "Cố lên, chúng ta sắp thắng rồi."
Hoa nghênh xuân nở rồi tàn.
Hoa dành dành âm thầm kết nụ.
Không biết từ ngày nào, khi đi ngang qua vườn hoa nhỏ dưới lầu lớp 12, trong không khí thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt.
Hoa mai vàng đã nở.
Kỳ thi đại học cuối cùng cũng đến.
Đây là bài kiểm tra cho ba năm nỗ lực của tôi, cũng là bài kiểm tra xem tôi đã lựa chọn đúng hay chưa sau khi sống lại.
Tôi rất may mắn, địa điểm thi ở ngay trường mình.
Hai ngày thi đại học trời mưa rất to.
Mưa rơi lộp độp trên cửa kính.
Tôi chợt nhớ, ngày sinh con cũng là thời tiết như vậy.
Tiếng kêu đau đớn và cầu xin của tôi bị cơn mưa lớn làm cho tan tác.
Tiếng mẹ chồng chửi rủa ngoài cửa và tiếng Trương Soái gào thét bảo tôi cố gắng, lại như tiếng trống vang dội trong lồng ngực.
Lần đó, tôi đi đến cái c.h.ế.t trong mưa bão.
Lần này, tôi sẽ đón nhận cuộc đời mới trong mưa giông!
Kết thúc môn thi cuối cùng, tôi bước ra khỏi phòng thi, nhìn thấy Chương Hiệt từ xa cũng bước ra từ phòng thi ở cuối hành lang.
Mưa lớn suốt hai ngày, không biết đã tạnh từ lúc nào.
Cầu vồng mùa hạ treo lơ lửng trên bầu trời.
Cậu ấy đứng giữa dòng người tấp nập, mỉm cười nhẹ nhàng với tôi.
Tôi cũng cười, cười rồi nước mắt lại rơi.
Những ngày chờ kết quả, tôi về quê.
Ba năm qua, trong ngôi làng lạc hậu này, vậy mà chỉ có tôi và Tống Mộ vào được Trung học số 1.
Những đứa trẻ khác, hoặc là vừa tốt nghiệp đã đến Quảng Đông làm thuê, hoặc là học trung cấp, rồi vào làm việc ở dây chuyền sản xuất.
Ấn tượng của người trong thôn về tôi vẫn dừng lại ở việc tôi suýt soát đậu vào Trung học số 1.
Con gái học giỏi cũng không phải là chuyện đáng để khoe khoang rạng rỡ tổ tông.
Vì vậy, các bà các cô lại hỏi:
"Triều Triều à, có thi đậu trường đại học chính quy nào không?"
"Nếu cháu thi cái gì mà tam bản, bố mẹ cháu chắc chắn không có tiền cho cháu học đâu."
Dì Trương tặc lưỡi: "Dì đã bảo học cấp ba chẳng ích gì, cháu xem Tiểu Soái nhà dì, năm ngoái đi làm, đã gửi về cho gia đình năm nghìn tệ rồi."
Nhất thời, các bà các cô ngưỡng mộ không ngớt, thi nhau khen ngợi dì Trương dạy con giỏi giang.
Tầm nhìn hạn hẹp.
Họ cho rằng năm nghìn tệ trước mắt đáng tin cậy hơn năm vạn, năm mươi vạn không chắc chắn trong tương lai.
Dì Trương cười nhìn tôi: "Triều Triều, cháu cũng không còn nhỏ nữa. Hay là lần này đi làm cùng Tiểu Soái đi, sau này làm con dâu dì, dì sẽ không bạc đãi cháu đâu."
Cô họ có chút hiểu biết hơn.
"Dù sao cũng là lớp chuyên của Trung học số 1, cháu thi cái gì mà nhị bản chắc không vấn đề gì, nhưng mà bây giờ nhị bản không được coi trọng, không phải tốt nghiệp đại học trọng điểm, cái bằng cấp này cũng chẳng có tác dụng gì."
Nhưng ban đầu, rõ ràng cô ta nói tốt nghiệp trung cấp là rất tốt rồi.
Hai ngày trước khi có kết quả thi, Chương Hiệt gọi điện cho tôi.
"Triều Triều, cậu đã nghĩ kỹ sẽ đăng ký trường nào chưa?"
"Để xem điểm số đã."
Cậu ấy do dự: "Thanh Hoa và Bắc Đại đều gọi điện cho tôi rồi, tôi muốn hỏi cậu định đến thành phố nào."
Dù sao cũng đã sống hai đời, tôi nhanh chóng hiểu ý cậu ấy.
"Tôi đi đâu không quan trọng, Chương Hiệt, quan trọng là cậu muốn đi đâu."
"Bộ não như của cậu, chỉ có Thanh Hoa Bắc Đại mới xứng đáng. Cậu phải có trách nhiệm với cuộc đời mình, với tài năng mà ông trời ban cho cậu!"
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Cuối cùng, cậu ấy khẽ nói: "Vậy tôi đi Thanh Hoa nhé."
Ngày chính thức có kết quả là một ngày nắng đẹp.
Bác Vượng trong thôn xây nhà mới, hôm đó phải cất nóc, lao động trong thôn đều được mời đến giúp, bố tôi cũng không ngoại lệ.
Gần 12 giờ, tôi đến tìm ông ấy mượn Tiểu Linh Thông để gọi điện.
Nhà bác Vượng rất đông người.
Lúc này đang là giờ ăn trưa, mọi người ngồi dưới bóng cây vừa ăn vừa trò chuyện.
Dì Trương cũng ở đó.
Bà ấy cười ha hả nói: "Triều Triều muốn tra điểm à, tra ở đây luôn đi, để mọi người cùng nghe."
Tôi bấm số tra cứu, sau một hồi chờ đợi dài dằng dặc, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, đầu dây bên kia bắt đầu đọc điểm.
14
Ngữ văn: 128.
Toán: 127.
Tiếng Anh: 138.
Tổ hợp tự nhiên: 274.
Tổng điểm: 667.
Năm đó đề thi hơi khó, điểm chuẩn khối A là 547 điểm.
Tôi có thể xem là thi vượt xa mong đợi.
Giờ phút này, tôi cảm thấy mình đang bay bổng trên không trung, chân bước đi nhẹ bẫng, cảm giác rất không chân thực.
Đây, thực sự là điểm số của tôi sao?
Điểm số của một người vốn chỉ học trung cấp sao?
Bố tôi ném đôi đũa xuống, đứng bật dậy.
"Đọc, đọc lại lần nữa, tôi nghe không rõ."
Trong điện thoại, giọng nữ máy móc đọc lại điểm số của tôi.
Bữa cơm vốn ồn ào náo nhiệt, lúc này yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua kẽ lá.
Bố tôi nhìn điện thoại, rồi lại nhìn tôi.
Nhìn tôi, rồi lại nhìn điện thoại.
Ông ấy run giọng hỏi: "Điểm, điểm này, có thể vào trường nào?"
Tôi khẽ cười: "Hầu hết các trường đại học trên cả nước đều có thể vào."