Lâm Tiếu ngồi phía trước, trên thanh xà ngang chiếc xe đạp thống nhất, cô hồi hộp dõi theo sự lắc lư của càng lái: “Anh trai, anh không được cho em ngã sõng soài ra đất đâu đấy.”
Kiếp trước, Lâm Dược Phi không chạy xe đạp trong một khoảng thời gian rất dài, xe đạp thống nhất đã cồng kềnh lại còn nặng. Vừa mới cầm tay lái quả thực anh còn chưa quen tay lắm, nhưng chỉ cầm lái trong chốc lát, tay lái của anh liền trở nên vững vàng.
“Cứ yên tâm, không để em phải mất mạng đâu.”
Lâm Dược Phi đạp xe ngang qua đại viện của xưởng dệt. Cái nắng mùa hè xuyên qua những tán lá cây ngô đồng bên bệ đường dệt nên rải những đốm loang lổ trên mặt đất.
Những nơi bóng râm của cây đổ rạp nhiều được các bô lão mặc áo ba lỗ trắng đặt ghế ngồi dưới nơi ấy đánh cờ, trong radio thì đang phát Thiện Điền Phương bình thư.
Đi thẳng về phía trước thêm chút là các cụ già đang ngồi chơi mạt chược trên một chiếc bàn gỗ vuông. Bốn người đánh, hai người ở bên xem, chiếc quạt mo trong tay nhịp nhàng nhịp nhàng đong đưa.
Những vại dưa muối được phơi dưới nơi ánh nắng chiếu rọi gay gắt, những tấm vải mùng trắng được phủ qua chum sành đất, to nhỏ đủ loại kích cỡ xếp thẳng tắp.
“Tiểu Phi, cháu lại dắt theo Tiếu Tiếu đi đâu thế?”
“Đừng có mà mang em nó đi gặp ba cái thứ chẳng ra gì kia nữa nhé.”
“Không ấy thì mày cứ để Tiếu Tiếu ở chỗ thím đi, thím trông nó cho.”
“Tiếu Tiếu, đừng theo anh cháu ra ngoài chơi nữa, ở nhà xem Tây Du Ký với chị Linh Linh đi, bà Vương cắt dưa hấu cho hai chị em chúng mày ăn."
Tất cả những người lớn tuổi và cụ già hai bên bệ đường đều nhìn Lâm Tiếu đang ngồi trên thanh xà ngang xe đạp với ánh mắt lo lắng.
Hàng xóm láng giềng khi nhìn Lâm Tiếu thì hệt như đang nhìn con cái trong nhà mình, còn nhìn Lâm Dược Phi lại như đang nhìn một phần tử phạm tội bắt cóc và mang em gái mình đi bán.
Nếu không trọng sinh, Lâm Dược Phi gần như đã quên mất trong đại viện này danh tiếng của mình thậm tệ như thế nào.
“Mọi người yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Tiếu Tiếu tử tế.”
“Hôm nay chỉ có cháu và Tiếu Tiếu thôi, không có thêm ai khác.”
“Cảm ơn bà Vương.”
Dù gương mặt của các thím và các dì hàng xóm đều đã thành xa lạ với Lâm Dược Phi nhưng cảm giác này vẫn thân thương và quen thuộc như cũ. Lâm Dược Phi vừa đạp xe đạp vừa trả lời từng câu hỏi của mọi người.
Một Lâm Dược Phi như vậy khiến cho các cô dì lớn tuổi và các cụ già ngạc nhiên vô cùng “Hôm nay Tiểu Phi nó bị làm sao thế?”
"Hôm nay mặt trời có mọc lộn hướng không thế, nó còn cười với tụi này nữa.”
Lâm Dược Phi nóng lòng đạp xe ra khỏi đại viện của xưởng dệt nên không nghe thấy, bỏ xa những âm thanh xì xào bàn tán này ở phía sau lưng.
Đây là lần đầu tiên anh ra khỏi đại viện của xưởng dệt kể từ sau khi trọng sinh.
Xe cộ qua lại trên đường rất ít, thi thoảng cũng chỉ có một chiếc taxi Xiali màu đỏ chạy trên đường. Xe công cộng có không ít tàu điện, trên trần xe gắn kèm một chiếc “ăng ten” cao ngồng, sắp đụng độ với dây mắc điện trên đường.
Dù là người đi bộ hay người chạy xe thì kiểu dáng quần áo cũng không được đa dạng và nhiều màu sắc như sau này.
Có người mặc áo cánh dơi và quần ống loe đang thịnh hành, nhưng cũng chỉ bộ phận những người trẻ, phần lớn trên đường mọi người vẫn chỉ mặc áo ngắn tay, mang tất đi chung với giày xăng - đan.
“Anh, mình đang đi đâu thế?” Cảnh đường xung quanh càng lúc càng trở nên lạ lẫm, Lâm Tiếu cũng càng lúc càng cảm thấy bất an, cô không kiềm được mà hỏi lại anh trai thêm lần nữa.
Ý định lúc đầu của Lâm Dược Phi là muốn tìm đường đi kiếm tiền trước, thế nhưng sau khi đạp xe ra khỏi đại viện anh lại theo thói quen mà vô thức quẹo theo hướng nhà Thẩm Vân.
Kiếp trước, số lần Lâm Dược Phi chạy trên con đường này nhiều vô kể, có nhắm mắt anh vẫn biết phải đi như thế nào.
Thế nhưng anh càng chạy về phía trước trong lòng lại càng hoang mang.
Hai bên đường, người qua lại ngày càng ít đi, nhà cửa cũng dần thưa thớt, phảng phất như là đất vẫn chưa được khai phá.
Lâm Dược Phi đột nhiên thắng xe, dừng trước một công trường bụi bặm.
Anh như bị ai đó đ.ấ.m thẳng vào mặt, mắt nổ đom đóm, trong đầu vang lên những âm thanh ong ong ong.
Địa chỉ nhà Thẩm Vân trong ký ức lúc này vẫn chỉ là một công trường đang thi công.
Phải rồi, kiếp trước anh quen biết Thẩm Vân khi anh hai mươi tuổi, năm ấy cả nhà Thẩm Vân cũng vừa dọn sang nhà mới.
Còn trước đó Thẩm Vân sống ở đâu, Lâm Dược Phi căn bản không hề hay biết.
Lâm Tiếu bị cái phanh bất chợt của anh mình dọa điếng người. Kỳ quặc hơn đó là anh trai phanh xe gấp rồi cũng chẳng thấy xuống xe, chỉ chống chân rồi đứng im bất động.
“Sợ c.h.ế.t mất. Anh sao thế?” Lâm Tiếu quay đầu, trông thấy sắc mặt của anh mình trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm trán.
“Ngồi vững, giữ cho chắc.” Lâm Dược Phi không kịp giải thích cho em gái, cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Dưới sức đạp mạnh mẽ từ đôi chân dài, chiếc xe đạp tăng tốc tiến thẳng đến nơi mà Thẩm Vân làm việc.
Kiếp trước Lâm Dược Phi quen biết Thẩm Vân trong một tiệm cơm tư nhân, Thẩm Vân là nhân viên phục vụ ở đấy. Lâm Dược Phi vào tiệm ăn cơm, lần đầu tiên được nhìn thấy cô, trái tim anh đã đập loạn nhịp.
Trái tim của Lâm Tiếu lúc này cũng đang đập loạn nhịp.
Cây cối bên đường nhanh chóng đẩy lùi lại phía sau, bên tai chỉ còn lại tiếng gió rít gào. Hai tay Lâm Tiếu nhỏ bé giữ chặt xà ngang phía dưới m.ô.n.g mình, đốt tay nhỏ xíu trắng bệch, ngồi phía trước xe đạp anh trai chở mà cô sợ hãi tột cùng.
“Anh chạy chậm lại xíu có được không?”
“Anh trai, anh chạy nhanh quá rồi.”
“Chạy chậm thôi anh ơi.”
Giọng nói của Lâm Tiếu mỗi lúc một lớn, câu nói sau cùng còn có cả sự nghẹn ngào, thế nhưng anh trai của cô căn bản là không hề nghe thấy.
“Anh trai, anh bị tẩu hỏa nhập ma luôn rồi đấy hả?”
Anh trai bị tẩu hỏa nhập ma giống như Mai Siêu Phong vậy.
Trong lòng Lâm Tiếu không ngừng cầu nguyện ‘Anh trai mau dừng lại’ ‘Anh trai mau dừng lại’, cuối cùng thì anh trai cũng chịu thắng xe lại và đáp ngay tại một con phố nhộn nhịp với nhiều cửa hàng hai bên đường.
Dự cảm không tốt trong lòng Lâm Dược Phi đã thành sự thật, tiệm cơm mà Thẩm Vân làm ở kiếp trước lúc này vẫn chưa được mở bán.
Tiệm cơm quốc doanh bên cạnh kinh doanh phát đạt, đang độc chiếm địa bàn, không có chút dấu vết của nhà hàng tư nhân.
Lâm Dược Phi biết thời điểm mình trọng sinh, xã hội mới chỉ bước vào thời kỳ tàu tốc hành phát triển nhanh chóng, mỗi một năm đều sẽ có những thay đổi cực lớn.
Nhưng anh không ngờ tới, thay đổi lớn tới mức khiến anh không tìm được vợ của mình.
Thời bây giờ không có điện thoại, nhà Thẩm Vân vẫn chỉ đang là một mảnh công trường xây dở, tiệm cơm Thẩm Vân làm việc thì vẫn chưa được mở bán. Lâm Dược Phi đưa mắt nhìn quanh, thành phố Lộc quê nhà của anh vẫn chưa phát triển, dù đi xe đạp đã có thể tới được biên giới thế nhưng anh lại không thể tìm thấy được Thẩm Vân ở nơi đâu trong thành phố nhỏ bé này.
Anh trọng sinh được sống vào năm mình mười tám tuổi nhưng lại không tìm được vợ mình của năm mười tám tuổi, chẳng nhẽ lại phải đợi thêm hai năm nữa mới có thể gặp nhau được ư?
Lâm Dược Phi vỗ vào má mình để xốc lại tinh thần, cùng sống chung một thành phố, anh tìm cách dò la rồi kiểu gì cũng có thể dò la ra được nhà Thẩm Vân ở đâu.
Cứ cho thật sự anh phải đợi đến hai năm, vậy hai năm chờ đợi anh chỉ việc lo cố gắng, chăm chỉ kiếm tiền.
Hai năm sau anh đã có tiền cũng đã tìm được vợ của mình, vừa lúc có thể để vợ sống một cuộc sống sung túc.
“Chúng ta lại đi đâu nữa vậy anh?” Xe đạp lại tiếp tục chạy, trong đầu Lâm Tiếu đầy dấu chấm hỏi, hôm nay anh trai ra ngoài chẳng thấy làm gì cả, chỉ thấy đạp xe vòng quanh muôn nơi.
“Đi thi bằng lái xe.” Lâm Dược Phi lòng đầy hăng hái trả lời.
Thời gian mấy ngày nằm dưỡng bệnh ở nhà, anh không ngừng suy nghĩ xem mình nên làm gì để kiếm ra tiền. Năm 1988 là thời cơ tốt để bắt đầu kinh doanh nhỏ, nhưng anh thực sự không có vốn.
Lữ Tú Anh nuôi hai đứa con, tháng nào cũng chỉ vừa đủ ăn đủ mặc, thậm chí còn phải tìm đồng nghiệp xoay vòng những khi lương chẳng đủ chi trả. Đầu tháng có lương, cuối tháng lại hết sạch tiền nên phải mượn đồng nghiệp xoay đỡ, đầu tháng sau nhận lương mới trả lại cho người ta.
Nhà mình không có tiền, bạn bè thân thích lân cận cũng chẳng ai có. Lâm Dược Phi suy nghĩ xem ai có thể cho mình mượn tiền, suy nghĩ tìm hết một vòng thì đáp án là không một ai. Thời này nhà ai cũng nghèo khổ, dù có tiền tiết kiệm chút đỉnh nhưng với danh tiếng tồi tệ của Lâm Dược Phi thì cũng không ai dám đưa tiền cho anh mượn.
Khoản tiền đầu tiên vẫn phải dựa vào bản thân anh.