{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 7

Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc đời

Đang Cập Nhật 1676 Chữ 19/02/2025 17:55:42

Lâm Tiếu lén mẹ mở cửa phòng anh chẳng phải vì nhớ Lâm Dược Phi: "Em có chuyện rất chi là quan trọng, nhất định phải nói với anh cho bằng được."

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi cũng nghiêm túc lại: "Chuyện gì?"

Lâm Tiếu: "Anh đừng cho em ăn đồ hộp nữa, anh tự ăn hết đi."

Lâm Dược Phi kinh ngạc đáp: "Vì sao?"

Nước dừa, mì ăn liền, đào ngâm đường, những thứ này đều là những thứ rất đỗi bình thường với Lâm Dược Phi, thậm chí nó còn là những thực phẩm bị loại bỏ, tuy nhiên nó lại có thể mang lại cho Lâm Tiếu sự vui sướng không gì sánh bằng.

Lâm Dược Phi tự nhiên sẽ để dành tất cả mọi thứ cho em gái ăn rồi.

Lâm Tiếu cười: "Anh không ăn đồ hộp thì bệnh của anh sẽ không thể khỏi hẳn được."

Trong lòng Lâm Tiếu đã lo lắng thấp thỏm không yên mấy ngày nay, liệu rằng có phải là bởi vì anh trai đem hết đồ hộp cho mình ăn nên trận sốt của anh mới không thể dứt hẳn được.

Từ khi Lâm Tiếu bắt đầu có thể ghi nhớ được sự việc thì cứ bị sốt là phải ăn đồ hộp.

Mỗi lần cô bị sốt, Lữ Tú Anh đều sẽ mua đồ đóng hộp cho cô ăn, "Cứ ăn đồ đóng hộp là bệnh sẽ khỏi."

Cho nên trận sốt này của anh trai vẫn luôn dai dẳng, chắc chắn là bởi vì không ăn đồ hộp.

Trong lòng Lâm Tiếu thầm nghĩ, thật ra anh trai bị sốt như vậy cũng rất tốt. Mấy ngày anh trai sốt không nghe anh tranh cãi với mẹ, cũng không còn trở về nhà với bộ dạng say khướt và trên người nồng nặc mùi rượu nữa.

Còn những nhóm bạn khiến Lâm Tiếu thấy sợ hãi cũng chỉ đến nhà tìm anh trai một lần, đứng dưới sân lầu một, cách cửa sổ nhìn thấy anh trai cô đang nằm trên giường truyền nước biển biển liền kéo nhau rời đi.

Nhưng mẹ lại rất lo lắng cho anh trai.

Lâm Tiếu lại không muốn nhìn thấy mẹ lo lắng nên là bệnh của anh trai hãy nhanh hỏi hẳn đi.

Qua khe hở của cánh cửa, Lâm Tiếu nhìn thấy gương mặt quái dị của anh trai mình: "Em cảm thấy anh cứ sốt hoài không dứt hẳn là vì không ăn đồ hộp?'

Lâm Tiếu gật đầu.

Anh trai được trận cười to.

'Rầm' Lâm Tiếu tức giận đóng sập cửa lại.

Dù cô không biết anh trai mình cười vì lý do gì nhưng mà chắc chắn là anh đang cười nhạo cô.

"36 độ 7, hết sốt rồi đấy."

Lữ Tú Anh nhìn nhiệt kế dưới ánh sáng, giọng điệu vui mừng: "Cuối cùng thì cũng khỏi bệnh rồi."

Lâm Tiếu cũng sáp lại nhìn thanh thủy ngân trong nhiệt kế, góc nhìn của cô và Lữ Tú Anh khác nhau, Lữ Tú Anh phải loay hoay từ góc này qua góc khác Lâm Tiếu mới có thể thấy rõ được.

Lâm Tiếu hơi chột dạ, cô nên để anh trai ăn đồ ăn đóng hộp sớm hơn mới phải. Hộp mận bắc ngâm cuối cùng của ngày hôm qua, cô chịu đựng cơn thèm khát trong bụng mình khăng khăng bắt anh trai ăn cho hết, vậy nên xế chiều hôm nay anh trai không bị sốt lại nữa.

Sau khi Lâm Dược Phi hạ sốt, lại bị Lữ Tú Anh bắt ở trong phòng thêm ba ngày nữa.

"Dù con đã hết sốt rồi nhưng cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn đâu." Lữu Tú Anh bắt Lâm Dược Phi nghỉ ngơi, "Không được phép ra ngoài quậy phá lung tung đâu đấy nhé."

Tất nhiên rồi, anh trai cô không nghe lời.

Lữ Tú Anh chỉ vừa mới ra khỏi cửa đi làm, anh trai cô đã đi tắm rửa gội đầu, sau đó mặc một bộ áo đẹp nhất để ra ngoài.

"Em ngoan ngoãn ở yên trong nhà nghe chưa. Không được vào nhà bếp, không được phép đụng đến công tắc điện, không được phép ra khỏi cửa, có người đến em cũng không được phép mở."

"Cửa nẻo trong nhà phải đóng chặt, dù có là ai gõ cửa cũng không được trả lời, cứ vờ như không có ai ở nhà cả, đã biết chưa hả?"

"À còn nữa, nước sôi để nguội đã để sẵn cho em hết rồi, có khát thì uống nước đã nguội ấy, không được động vào phích nước sôi."

Lâm Tiếu cả kinh, từ lúc nào mà anh trai trở nên nói nhiều thế này vậy? Mẹ thì đi làm, còn anh trai lại ra ngoài, Lâm Tiếu từ lâu đã quen với việc phải ở nhà một mình rồi.

Những yêu cầu của anh cô, không có yêu cầu nào khó chỉ trừ yêu cầu không được chạy ra ngoài.

Ánh mắt Lâm Tiếu lướt về phía chiếc chìa khóa buộc bằng dây đỏ trên bàn. Những lúc mẹ và anh trai không có ở nhà, Lâm Khiếu đều tự đeo theo chìa khóa lên cổ, tự mở cửa khi ra và khóa cửa khi vào.

Hôm nay cô hẹn các bạn cùng nhau đi bắt bọ ngựa.

Chị Linh Linh nói hôm qua chị ấy đã nhìn thấy một con bọ ngựa lớn màu xanh ngọc lục bảo trên bãi cỏ phía sau tòa nhà số 6, lưỡi hái của nó rất oai phong, nhưng tiếc là hôm qua chị ấy không bắt được nó.

Mọi người đã thống nhất hôm nay cùng nhau đi bắt, ai bắt được trước thì sẽ thuộc về người đó, nhưng phải cho những người khác trong nhóm chơi chung.

"Anh, em có ra ngoài chơi cũng nhất định sẽ khoá trái cửa lại, sẽ không để mất trộm đâu ạ." Lâm Tiếu cười, đảm bảo với anh trai.

Lâm Dược Phi: "Anh sợ em bị lạt."

Lâm Dược Phi muốn khoá trái cửa, nhưng rồi lại cảm thấy như vậy không an toàn, nhỡ đâu trong nhà xảy ra chuyện gì, Lâm Tiếu có muốn chạy ra ngoài cũng không thể chạy được.

Cuối cùng anh vẫn quyết định không khoá: "Anh đi chốc lát sẽ về ngay, em chỉ cần ngoan ngoãn ở trong nhà."

Lần này Lâm Tiếu lại sảng khoái đồng ý: "Dạ.”

Nhưng vẫn phải hỏi lại một câu: "Nhưng mà anh, anh ra ngoài bao lâu thế? Khoảng mấy giờ thì anh về lại?"

Suy nghĩ của Lâm Tiếu đều viết hết lên trên mặt, gấp gáp tiễn anh ra khỏi cửa và chạy ra ngoài chơi rồi lại tranh thủ về nhà trước thời gian anh quay trở về.

Đầu lông mày Lâm Dược Phi nhíu chặt.

Kiếp trước anh chưa bao giờ có cảm giác một đứa trẻ ba tuổi không được ở nhà một mình. Từ nhỏ, khi Lữ Tú Anh đi làm, số lần anh phải ở nhà một mình nhiều vô kể.

Sau này khi anh đã lớn, Lữ Tú Anh bảo anh ở nhà trông nom em gái, Lâm Dược Phi thuở đời nào mà có được cái sự nhẫn nại ấy. Nên Lữ Tú Anh chỉ vừa khuất bóng khỏi cửa đi làm, anh đã vội chuồn ra ngoài chơi với bè bạn.

Có tiền thì mua chút đồ ăn vặt cho em mình, để con bé không mách lẻo với mẹ, còn hết tiền thì trừng mắt giơ tay hù doạ con bé: "Nếu mày dám mách mẹ, tao xử đẹp mày."

Thế nhưng giờ không hiểu vì sao lại không thấy yên tâm.

Lâm Dược Phi đi ra đến cửa rồi lại quay ngược trở vào.

"Em thay quần áo rồi cùng anh ra ngoài." Lâm Dược Phi không còn cách nào khác, chỉ đành xách theo của nợ này.

Nhưng không ngờ Lâm Tiếu lại không chịu, nhìn anh với ánh mắt cảnh giác: "Đi đâu?"

Lâm Dược Phi trừng mắt: "Chẳng nhẽ anh mày có thể mang mày đi bán được chắc?"

Kiếp trước anh chẳng thèm quan tâm gì đến Lâm Tiếu, nhưng tốt xấu gì thì anh cũng là anh ruột của Lâm Tiếu, người anh ruột sẽ không cướp mất miếng thịt cuối cùng trong bát em gái mình.

Lâm Tiếu một hai hỏi cho tỏ tường: "Anh đi tìm bạn bè chơi bời, nhậu nhẹt, đánh bài, tổng cộng thì có mấy người?"

Những lúc Lữ Tú Anh bận bịu cũng từng sai Lâm Dược Phi dắt cô đi cùng đôi ba lần. Tuy số lần không nhiều nhưng chỉ vài lần trải nghiệm đủ để lại ám ảnh tâm lý sâu sắc trong lòng Lâm Tiếu

Anh trai và nhóm bạn chơi chung, người nào người ấy mặt đỏ bừng vì rượu, lắc xúc xắc, đập bàn, nói chuyện lớn tiếng đến mức lỗ tai Lâm Tiếu chỉ nghe được những tiếng ong ong ong.

Lâm Tiếu căn bản không thể phân biệt rõ ràng anh trai và bạn anh ấy là đang nói chuyện hay đang cãi nhau nữa, chỉ luôn có cảm giác một giây sau bọn họ sẽ động tay động chân với nhau.

Mọi người vừa hút thuốc vừa uống rượu, mùi hôi thối nồng nặc trong không khí, đến mức Lâm Tiếu không tài nào thở nổi.

Lần trước còn có người bẹo má Lâm Tiếu, cô đau đến mức trong giây lát bật khóc thành tiếng.

Ấy vậy mà anh trai cô lại còn phá lên cười ha hả rồi nói với cô người ta yêu mến nên mới bẹo má cô, trong lúc nói còn phả ra toàn mùi rượu.

Có ai mà yêu mến cái kiểu ấy chứ.

Lâm Tiếu mách lại chuyện cho mẹ nghe từ đầu chí cuối.

Lâm Dược Phi lại cười trả lời Lâm Tiếu: "Hôm nay không tìm bạn bè, cũng không đánh bài, càng không đi uống rượu, anh trai dắt theo em ra ngoài xử lý chút chuyện thôi."

Lâm Tiếu khó hiểu: "Sao phải dắt theo em làm gì."

Lâm Dược Phi: "Để em ở nhà một mình anh thấy không yên tâm."

Vẻ mặt Lâm Tiếu cứ như cô đang nhìn thấy quỷ vậy.

Sưu Tầm, 19/02/2025 17:55:42

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :