Nhưng mà dù đã chiếm thế thượng phong, Tô Thanh Thanh vẫn vô cùng khó chịu, quay đầu nhìn thấy Hoắc Hướng Dương đang suy tư không biết suy nghĩ điều gì, cả giận mắng: “Sao hả? Anh cũng hối hận vì không cưới Tô Nhuyễn à?”
“Vậy bây giờ anh cưới lại vẫn còn kịp đấy, nói không chừng hiện tại Lộc Minh Sâm đã c.h.ế.t rồi.”
Hoắc Hướng Dương lập tức nhìn về phía Tô Thanh Thanh.
Giọng Tô Thanh Thanh the thé: “Sao hả? Thật sự đang nghĩ…”
Hoắc Hướng Dương nở nụ cười bất đắc dĩ: “Em nói gì thế, con chúng ta đã lớn vậy rồi.”
Anh ta kéo Tô Thanh Thanh vào lòng, nói: “Chỉ vì nghe thấy Lộc Minh Sâm đã c.h.ế.t có chút kinh ngạc mà thôi, không thấy ai nói tin này…” Anh ta đè thấp giọng chỉ hai người bọn họ có thể nghe thấy, hỏi: “Cũng là nằm mơ thấy à?”
“Sao em biết.” Tô Thanh Thanh cũng chỉ buột miệng thốt ra trong cơn tức giận, tuy rằng cô ta vẫn luôn ngóng trông Lộc Minh Sâm chết, nhưng Tô Nhuyễn lại là biến số, thân phận của Lộc Minh Sâm đặc biệt, trước khi xác thực tin tức, cô ta không dám nói lung tung.”
Không biết Hoắc Hướng Dương nghĩ tới điều gì, đột nhiên cười nói: “Lần này đi hỏi thăm chẳng phải sẽ biết sao?”
Tô Thanh Thanh nhíu mày, luôn cảm thấy trong lòng không thooải mái, đồng thời thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nắm lấy cơ hội lần này, tạo quan hệ với bà Hứa, củng cố địa vị.
Thành phố Yến.
Phòng tiệc trong khách sạn quốc tế được bố trí huy hoàng tráng lệ, trên bàn bày đầy champagne và bánh kem các màu xinh đẹp.
Nam nữ mặc lễ phục sáng màu đi xung quanh, người quen tụ lại đùa giỡn, người mới chào hỏi, kết giao, tìm người giới thiệu.
Bầu không khí lịch sự tao nhã lại không kém phần náo nhiệt.
Có điều, một góc nhỏ nào đó lại tràn đầy xấu hổ.
Tô Thanh Thanh nhìn mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ cười vui sướng khi người ta gặp họa.
Hai kẻ nhà quê không hiểu chuyện gì này cũng dám nghĩ tới chuyện leo lên cành cao, cho rằng nói với người khác một câu “Tôi là ân nhân cứu mạng của vợ chồng ngài Hứa” sẽ có người vội vàng nịnh bợ bọn họ sao?
Kết quả vừa rồi thiếu chút nữa bị coi là gái mời rượu bị đuổi ra ngoài.
Đây là lễ kỷ niệm của tạp chí thời trang nổi tiếng, người tới không nói toàn bộ đều mang khí chất cao quý, nhưng đều hàng trung thượng đẳng trở lên, mà mẹ Hoắc ngay cả trang điểm cũng không biết, Hoắc Hướng Mỹ thì sợ người khác không nhìn ra cô ta đang trang điểm.
Vẻ ngoài low đến đáng sợ và diễn xuất không phóng khoáng kia giống hai con gà rừng mặc váy xông vào bầy thiên nga, không hợp với bất kỳ thứ gì xung quanh, đối mặt với ánh mắt khác thường từ người lạ, hai người hận không thể tìm khe đất chui vào.
Hoắc Hướng Dương cũng không muốn tới gần bọn họ.
Tô Thanh Thanh cười tủm tỉm nói: “Mẹ, Hướng Mỹ, chúng ta phân công nhau hành động, nhất định phải kết giao nhiều chút mạng lưới quan hệ cho nhà họ Hoắc chúng ta.”
Sắc mặt mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ xanh mét, trốn trong góc phòng không dám ra ngoài nửa bước.
Nhưng bên phía Tô Thanh Thanh cũng không thuận lợi, sau khi dạo quanh phòng khách một vòng, người ta đều thảo luận về thiết kế, thời thượng, người mẫu, đầu tư vân vân…
Tuy rằng Tô Thanh Thanh am hiểu phối đồ, nhưng chỉ biết da lông, dính tới thiết kế gì đó hoàn toàn không hiểu.
Hoắc Hướng Dương càng khỏi nói, anh ta có thể đi đến hôm nay, gần như toàn bộ đều dựa vào “Giấc mơ” đoán trước tương lai của Tô Thanh Thanh, căn bản không có bản lĩnh gì.
Cuối cùng chỉ có thể đứng cạnh mấy người phụ nữ đang tám chuyện, nghe ngóng, tìm cơ hội thích hợp xen miệng vào.
Cuối cùng, đúng là để Tô Thanh Thanh tìm thấy cơ hội.
“Người nhà họ Hứa ở Cảng Thành lại tới, nói muốn nhận cháu trai, sẵn lòng đầu tư cho “Giai nhân thời thượng” năm ngàn vạn, chậc chậc!”
“Có điều hình như tổng giám đốc Nhan không muốn.”
“Hiện tại người ta đang sống hạnh phúc, chỉ cần vài năm là tổng giám đốc Nhan và chồng cô ấy kiếm được hơn số đó rồi, cần gì quay về chịu khinh bỉ.”
“Nhà cao cửa rộng cũng có phiền não của nhà cao cửa rộng, năm ngàn vạn nói chướng mắt là chướng mắt…”
Mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ ở cách đó không xa nghe thấy, hai mắt tỏa sáng.
“Tôi rất muốn nhìn xem cậu chủ con vợ cả của nhà họ Hứa Cảng Thành trông như thế nào.”
“Nghe nói không chỉ vẻ ngoài đẹp trai, khí chất cũng hơn hẳn người thường. Khoảng thời gian trước minh tinh Diễm Tuyết kia từng nói không cầu danh phận, sẵn lòng đi theo anh ấy, kết quả bị tuyết tàng đó.”
“Thật sao? Đúng là người đàn ông tốt nhất trên đời mà.”
“Tôi cũng từng nghe nói, không biết hôm nay có cơ hội gặp mặt hay không.”
“Chắc là không thể đâu, nghe nói đang đầu tư dự án nào đó, rất bận, ngay cả thư ký ngoài công việc ra cũng không thể nói thêm một câu dư thừa nào, lễ kỷ niệm với anh ta mà nói, chỉ là lãng phí thời gian.”
Nghe tới đây, Tô Thanh Thanh cười nói: “Nhưng anh ấy rất coi trọng bà Hứa, tôi lại cho rằng chắc chắn hôm nay có thể nhìn thấy anh ấy.”