Hoắc Hướng Dương cố ý dẫn Tô Thanh Thanh đi dạo quanh nhà máy một vòng, trước tiên đuổi việc cậu cả Hoắc và người chú họ làm bảo vệ kia, dư lại Tô Thanh Thanh tỏ vẻ để mẹ Hoắc tự mình tới đuổi người.
Hoắc Hướng Dương cũng đáp ứng lưu loát, sau đó bọn họ còn đi dạo trung tâm thương mại một vòng, xách túi lớn tủi nhỏ về nhà. Khi về quả nhiên mẹ Hoắc đã hốc mắt đỏ bừng, hiển nhiên vừa khóc một hồi, định dùng biện pháp cũ, bán thảm với con trai.
Tô Thanh Thanh quơ quơ túi đựng châu báu Thịnh Thế trong tay, mắt đầy thâm ý, nói: “Anh Hướng Dương, em cho rằng bà Hứa sẽ không thích làm bạn với người nhân phẩm thấp kém đâu, đúng không?” Nói xong đi thẳng về phòng.
Không chỉ nhân phẩm không được thấp kém, còn phải lương thiện có năng lực.
Vì thế mấy ngày tiếp theo, Hoắc Hướng Dương dẫn Tô Thanh Thanh đi khoe ân ái khắp nơi trong khu tập thể, khen ngợi đủ điều, nói nhà họ Hoắc được như ngày hôm nay, không thể không kể tới công lao của Tô Thanh Thanh.
Còn về sắp xếp công việc cho cậu thanh niên Tiểu Kiệt nhà hàng xóm, tất nhiên là không rồi, chỉ nói một câu người lớn trong nhà ham hư vinh, thích nghe nịnh hót thuận miệng đồng ý mà thôi, thực tế căn bản không thể quyết định.
Vì thế chưa tới hai ngày hướng gió đã thay đổi, con dâu phá của nhà họ Hoắc thật ra là làm việc bên ngoài, vì có năng lực kiếm được nhiều tiền, nên bà cụ trong nhà cảm thấy bị con dâu chèn ép, chiếm hết nổi bật, mới cố ý đóng vai người bị hại, còn nhân lúc người ta không có nhà trộm tiền của con dâu.
Vì thế hàng xóm thấy mẹ Hoắc đều nhổ nước miếng, đúng là mẹ chồng độc ác đáng sợ.
Người trong nhà máy càng khỏi phải nói, bà ta xếp người vào thế nào thì đuổi người ra như thế, khiến đồng hương đều mắng bà ta là kẻ vô ơn, thiếu chút nữa đã làm loạn lên.
Nhưng mà Hoắc Hướng Dương luôn luôn hiếu thuận lại khăng khăng quyết ý, sấm rền gió cuốn trực tiếp ngừng phát tiền lương, có thể thấy cũng không phải người do dự không quyết đoán.
Nhất thời mẹ Hoắc giống như chó nhà có tang, người người đòi đánh, trốn trong nhà không dám ra khỏi cửa.
Nhưng Tô Thanh Thanh chưa đắc ý được bao lâu, khi cô ta và Hoắc Hướng Dương đang thu dọn đồ đạc, mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ cũng xách túi lớn túi nhỏ đựng trang sức và lễ phục quay về.
Tô Thanh Thanh thật sợ bị hai kẻ không biết xấu hổ này dọa sợ, không nhịn được chửi ầm lên.
Nhưng mà sao mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ bằng lòng tử bỏ. Trước đây bọn họ còn chưa hiểu rõ nhà họ Hứa là gia đình thế nào, nhưng mấy năm nay vì có quan hệ với nhà mình, Tô Thanh Thanh còn cố ý sưu tầm tin tức có liên quan đem khoe khoang, bọn họ đã hiểu vô cùng rõ.
Đại phú hào như nhà họ Hứa, sinh đứa con thôi cũng được khen thưởng năm ngàn vạn rồi, cây đại thụ lớn như vậy sao có thể để một mình Tô Thanh Thanh leo lên? Thậm chí Hoắc Hướng Mỹ còn dẫn cả chồng mình theo.
Nhưng mà Tô Thanh Thanh giận không chỉ việc này, nhìn đồ bọn họ lấy ra, cô ta càng giận hơn: “Không phải mấy thứ này cũng tiêu tiền của nhà chúng tôi chứ?”
“Nhà họ Hà các cậu là ăn mày à? Bình thường cô ta về nhà tống tiền còn chưa tính, nay lại dẫn cả chồng theo, cậu có muốn dứt khoát ở rể luôn không?”
Hoắc Hướng Mỹ sửa sang lại cổ áo giúp chồng mình, coi như không nghe thấy dì, dù sao chỉ cần Hoắc Hướng Dương không mở miệng đuổi người, Tô Thanh Thanh thích nhảy nhót thế nào thì tùy chị ta.
Có điều có ai lại thích nghe lời không hay, khi Tô Thanh Thanh đang định mở miệng nói tiếp, đột nhiên như nhớ tới điều gì đó, Hoắc Hướng Mỹ quay sang nói với Hoắc Hướng Dương và mẹ Hoắc: “À, đúng rồi, hôm qua Tiểu Quyên vừa gọi điện thoại cho con, nói mấy hôm trước Tô Nhuyễn vừa lên chương trình đài truyền hình trung ương, bây giờ lợi hại lắm, nghe nói một năm có thể kiếm tám trăm vạn!”
Mẹ Hoắc sửng sốt, lập tức nhìn về phía cô ta: “Thật à?”
Hoắc Hướng Mỹ nói: “Lừa mọi người làm gì, lên hẳn tivi đó.”
Cô ta nhìn Tô Thanh Thanh: “Cũng không biết chị dâu con lăn lộn lâu như vậy có kiếm về nổi một trăm vạn không, đừng để đến lúc đó nhà máy cũng mất, vậy thì khôi hài.”
Mẹ Hoắc lại không quan tâm chuyện này, tiếp tục truy vấn: “Chương trình nào?”
Hoắc Hướng Mỹ nói: “Chính là chương trình “Đối thoại nhân vật” đó, cuối tuần này sẽ chiếu lại, hôm đó chúng ta đi dự lễ kỷ niệm, sợ là không xem được.”
Thời buổi này chưa có internet, không xem được coi như bỏ lỡ, dù chiếu lại cũng chỉ chiếu trong thời gian cố định.”
“Tám trăm vạn đó.” Hoắc Hướng Mỹ liếc mắt nhìn Tô Thanh Thanh: “Là chị em lớn lên trong cùng một nhà, người ta lợi hại biết bao, nhà chúng ta thì xui xẻo, cưới ngôi sao chổi chỉ biết ăn nhậu chơi bời về nhà.”
Quả nhiên mặt Tô Thanh Thanh đen xì, cười khinh bỉ: “Muốn làm người khác ghê tởm thì nên viết kịch bản trước, tám trăm vạn? Chỉ mấy gian cửa hàng kia?”
“Cửa hàng quần áo như nhà ta kiếm còn nhiều hơn, mở nhà máy gì đó, cũng làm mắt xích, nói không chừng một năm còn kiếm được hai vàn vạn đó, mau đi mở đi.” Cô ta nhìn Hoắc Hướng Mỹ, khinh thường: “Đương nhiên, tiền đề là đừng nuôi bà con nghèo, nếu không sợ hai mươi vạn cũng không kiếm nổi.”
Hoắc Hướng Mỹ chán nản, đang định phản bác, lại bị chồng cô ta túm chặt.