Sáng sớm hôm sau, Lâm Hoa Sen và Hoàng Tiểu Phân làm đồ cột tóc ở nhà, tiếng máy may kêu lạch cạch, trong khi Ngu Thanh Nhàn đến căn nhà sát mặt đường.
Căn nhà đó nằm độc lập với nơi cô đang ở, khi mở cửa vào là một căn phòng nhỏ rộng hai mươi mét vuông.
Theo lãnh đạo công an, trước giải phóng đã cho người khác thuê để kinh doanh, sau này không cho kinh doanh nữa và để trống căn nhà này, vài năm trước cho người thuê ở, rồi sau này người ta không ở nữa và tiếp tục để trống nó.
Căn phòng đầy bụi, bức tường loang lổ kinh khủng, dưới đất còn có rác. Vị trí rất tốt, sát bên là đồn công an, trước mặt là đường cái, rất an toàn. Ngu Thanh Nhàn hài lòng lắm.
Cô khóa cửa đi về, đúng lúc bắt gặp Tần Kỷ Huy từ đồn công an đi ra.
Tần Kỷ Huy gọi với Ngu Thanh Nhàn, Ngu Thanh Nhàn dừng bước đợi anh ấy, Tần Kỷ Huy tăng tốc.
“Cô Hạ, xin thứ lỗi cho sự bao đồng của tôi, lần trước tôi nghe được cô nói chuyện với mẹ nuôi, tôi tìm kiếm cha mẹ ruột của cô và đã có tin tức.”
"Bọn họ bị chuyển xuống binh đoàn ở Tân Cương, sức khỏe của cha cô không tốt lắm, nghe nói ông ấy sẽ không qua khỏi mùa đông này."
"Mẹ cô khi biết cô đang tìm họ thì rất kinh ngạc, hơn nữa theo tôi điều tra được, cha mẹ ruột của cô còn tưởng cô đã chết."
Ngu Thanh Nhàn kinh ngạc, cô luôn nghĩ cha mẹ ruột của nguyên thân đã nhiều năm không đến tìm và cũng không liên lạc với cô ấy, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, rất có thể cả hai đều không sống sót sau chiến dịch.
Cô cũng từng nghĩ đến việc tìm kiếm tung tích của hai người, ít nhất là cô gái, cô muốn thay nguyên chủ tế bái người thân m.á.u mủ thật sự dù cô chưa biết mặt.
Tuy nhiên cô nghĩ dầu gì họ cũng đã đi rồi, cho nên cũng không gấp gáp, cuối cùng họ vẫn còn sống? Hơn nữa trong nhận thức của họ, nguyên thân đã chết?
Ngu Thanh Nhàn cảm thấy cái đầu nhỏ thông minh của cô không đủ xài nữa.
“Tức là?”
Tần Kỷ Huy lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết cụ thể thế nào, trước khi cô năm tuổi, họ vẫn kiểm tra và gửi đồ cho cô, nhưng sau khi lên năm thì họ nhận được một bức thư từ bên đó, nói rằng cô lâm bệnh nặng không qua khỏi.”
Ngu Thanh Nhàn đã quét qua ký ức của nguyên thân, nhưng cô không hề thấy cô ấy đã mắc bệnh gì khi năm tuổi.
Ngược lại, thời điểm đó cô ấy sống khổ vô cùng tận, giặt đồ nấu cơm chăm con đều đến tay cô ấy.
Thấy Ngu Thanh Nhàn vẫn im lặng, Tần Kỷ Huy lên tiếng: "Khi tôi nhận được tin tức, cha mẹ ruột của cô đã lên tàu trở về, và chuyến tàu từ Tân Cương đến Dục Giang sẽ mất bảy ngày, cô đợi đi."
Ngu Thanh Nhàn gật đầu: "Cảm ơn trưởng ban Tần."
Tần Chỉ Huy lắc đầu. Ngu Thanh Nhàn nhớ đến vấn đề tâm lý của Chúc Uyển Uyển, và quyết định trao đổi với Tần Kỷ Huy: "Trưởng ban Tần, anh có biết chuyện học hành của Uyển Uyển không?"
Tần Chỉ Huy ngẩn người, sau đó lắc đầu. Anh ấy cũng không lớn hơn Chúc Uyển Uyển bao nhiêu, mười năm trước anh đều học và dành rất ít thời gian cho Chúc Uyển Uyển.
Sau khi tốt nghiệp trở về Dục Giang, công việc của anh ấy cũng bận rộn, tuy cùng sống dưới một mái nhà với Chúc Uyển Uyển nhưng hai anh em rất ít tiếp xúc với nhau.