Chúc Uyển Uyển lấy đồ đi vào phòng thay, bước ra cô bé ‘trình diễn’ vài vòng trước mặt mọi người: "Thế nào? Trông có đẹp không?"
“Đẹp, đẹp lắm, xuất sắc luôn.”
Chúc Uyển Uyển trong chiếc sơ mi trắng, rất hợp với áo khoác jacket màu kaki, Ngu Thanh Nhàn thêm những nếp may rất đẹp cho chiếc quần, che đi phần xương hông hơi to của cô bé, khiến cho đôi chân của cô bé trông thon và dài thấy rõ.
Không có cô gái nào không yêu cái đẹp, ánh mắt của Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen nhìn bộ đồ trên tay càng thêm thích thú.
Điều mà Chúc Uyển Uyển tiếc nuối nhất bây giờ là nhà của Ngu Thanh Nhàn không có gương: "Chị Thanh Nhàn, em về soi gương đã, lát nữa em quay lại.”
Chúc Uyển Uyển lại chạy lạch bạch về nhà.
Bà nội Tần đang định gọi cô bé về ăn cơm, thấy cô bé về liền đảo mắt” “Về muộn thế? Mai mốt phải về đúng bữa đấy! Mấy đứa Thanh Nhàn cũng khó khăn, ba đứa nó ăn được bữa no cũng không dễ, có thêm cháu còn phải chừa cơm cho cháu, họ ăn không đủ thì sao đây?”
Chúc Uyển Uyển bước từng bước tới trước mặt bà nội Tần: "Cháu biết rồi, ngoại à, ngoại không phát hiện cháu có gì khác sao?"
Bà nội Tần nhìn kỹ lại rồi nói: "Cháu mua quần áo mới à? Mua ở đâu vậy? Đẹp lắm.”
Chúc Uyển Uyển cười đáp: “Cháu không mua, là chị Thanh Nhàn may cho. Ngoại thấy sao, đẹp không? Cửa hàng bách hóa cũng đâu chẳng có kiểu dáng thế này!”
Bà nội Tần kêu Chúc Uyển Uyển quay vài vòng, tấm tắc khen: "Được, được lắm, quần áo của cửa hàng tốt nhất ở thành phố Thượng Hải cũng chỉ ở mức này thôi.”
"Kiểu đồ đẹp, dáng quần cũng đẹp, mặc riêng cũng được nốt. Lần trước dì cháu có mua cho cháu một chiếc quần bò đó? Cháu thử quần bò đó xem.” Bà nội Tần cũng không vội ăn cơm, kéo Chúc Uyển Uyển vào phòng thay đồ.
Thay quần bò với áo khoác nhỏ cũng hợp, đổi sang quần dài cũng được luôn, thật đúng là ‘đa năng’!
Bà nội Tần thở dài, nếu bà ấy trẻ lại hai mươi tuổi, bà ấy cũng phải làm một bộ như vậy.
“Thanh Nhàn có tay nghề làm đồ cột tóc gì đó. Chỉ bộ đồ này thôi, may thêm vài màu khác, kiểu dáng khác đã có thể bán được một bộn rồi. Chẳng phải có lời hơn may đồ cột tóc hay sao?”
Bà nội Tần nói đoạn, bà cụ nhà bên dắt cháu gái đến tán chuyện.
Cháu gái của bà cụ đang học cấp hai, vừa nhìn bộ đồ Chúc Uyển Uyển đang mặc thì không rời mắt được.
Con bé lại gần, quấn lấy Chúc Uyển Uyển và hỏi bộ đồ này mua ở đâu.
Ngu Thanh Nhàn cũng đang nghĩ đến việc chuyển nghề sang may quần áo, dù sao làm đồ cột tóc cũng chỉ kiếm xu lẻ, muốn kiếm nhiều tiền thì phải kiếm từ quần áo.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, cô nghĩ bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất, cô có nhân công cũng có máy may, một người may một người cắt, xuyên suốt một ngày có thể làm được mười bộ.
Cô cũng có một cửa hàng, không tiêu thụ bên ngoài thì bán lẻ tại cửa hàng ấy, đủ tiền rồi mở rộng sau.
Công cuộc cải cách mở cửa sẽ bắt đầu vào năm sau, ít nhất là đến cuối năm 1980, cô muốn xây dựng một nhà máy trên khu đất trống của mình.
Ngu Thanh Nhàn nói với Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen về kế hoạch của mình, Lâm Hoa Sen không có ý kiến.