Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Nghĩ đến việc Thanh Hà sau khi trở về sẽ bám lấy Đại thiếu gia, có khi còn được thăng thành di nương, Thạch Tâm cảm thấy vô cùng bất bình.
Ông trời dường như quá ưu ái cho một kẻ như Thanh Hà.
Hạ Trì Uyển nhìn thấy trong ánh mắt Thạch Tâm chỉ có sự bực bội chứ không phải đố kỵ, liền mỉm cười yên tâm, “Ngươi nghĩ làm di nương là chuyện dễ dàng sao?”
Hạ Tử Hiên năm nay vừa tròn mười ba tuổi, chẳng bao lâu nữa, trong phòng sẽ được sắp xếp thông phòng nha hoàn.
“Tiểu thư, người không biết đâu, ngày ấy khi người vừa khỏi bệnh nặng, Thanh Hà đã đứng trước cửa phòng người mà phun nước bọt.”
Thạch Tâm cuối cùng cũng thốt ra bí mật mình giấu trong lòng bấy lâu.
Nhìn gương mặt phẫn nộ của Thạch Tâm, Hạ Trì Uyển mỉm cười, nhẹ nhàng đáp.
“Hóa ra là vì chuyện này mà ngươi không ưa Thanh Hà.”
Thanh Hà quả thực lớn gan, dựa dẫm vào Thu di nương, đúng là chẳng biết sợ ai!
“Thật không ngờ, Thanh Hà tỷ lại dám làm chuyện như vậy.” Bão Cầm cũng bị dọa đến sững sờ.
Từ trước đến nay, dù không hiểu rõ lý do tại sao tiểu thư đuổi Thanh Hà đi, Bão Cầm cũng biết Thanh Hà thường ngày rất kiêu căng, dựa vào việc được tiểu thư ưu ái mà xem thường người khác.
Nhưng không ngờ, sự kiêu ngạo của Thanh Hà không chỉ nhắm vào đám hạ nhân mà ngay cả tiểu thư – chủ tử của mình, cô ta cũng dám vô lễ.
Đúng là không muốn sống nữa!
“Được rồi, đừng giận nữa.”
Biết Thạch Tâm luôn một lòng hướng về mình, Hạ Trì Uyển lại càng cảm thấy hài lòng.
Kiếp trước, khi Bộ Chiêm Phong chỉ sủng ái Hạ Phù Dung, chỉ có Thạch Tâm là người duy nhất trung thành với nàng, không vì lợi mà thay lòng đổi dạ.
Cuối cùng, Thạch Tâm thậm chí còn vì nàng mà mất mạng.
Biết Thạch Tâm ở cả hai kiếp đều thật lòng với mình, Hạ Trì Uyển cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Cảm giác phải chiến đấu một mình, quả thực rất cô đơn.
“Dù sao thì Thanh Hà cũng là người mẫu thân để lại cho ta. Giờ nàng ta muốn tiến thân, là chủ tử, ta làm sao có thể không thành toàn?”
Hạ Trì Uyển cười lạnh
“Nhưng nếu nàng ta làm được di nương thì đã sao? Khế ước bán thân vẫn nằm trong tay ta.”
Sống hay c.h.ế.t của Thanh Hà, đối với Hạ Trì Uyển, chỉ là một câu nói mà thôi.
Nghe thấy Hạ Trì Uyển không dễ dàng tha thứ cho Thanh Hà như mình nghĩ, Thạch Tâm liền bật cười.
“Hóa ra tiểu thư đã tính trước, là nô tỳ suy nghĩ quá nhiều rồi.” Thạch Tâm ngượng ngùng nhìn Hạ Trì Uyển.
“Không sao.” Hạ Trì Uyển lắc đầu. Ai là thật tâm, ai là giả ý, nàng đều hiểu rõ.
“Đệ đệ, nhất định phải giúp tỷ!” Nghe tin Hạ Tử Hiên trở về, Hạ Phù Dung liền cảm thấy đã có chỗ dựa.
Hạ Tử Hiên là nam đinh lớn nhất trong Hạ phủ, tài năng xuất chúng. Hơn nữa, trong phủ không có ai khác là đích tử, vì vậy, Thu di nương và Hạ Phù Dung đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu ta.
“Di nương, Đại tỷ, đừng lo lắng, mọi chuyện ta đều đã rõ.”
Hạ Tử Hiên có ba phần giống với Hạ Bá Nhiên, nhưng khuôn mặt vẫn mang nét non nớt. Chỉ là, ánh mắt của cậu ta lại lạnh lẽo và thâm trầm hơn nhiều, cho thấy cậu ta không phải người đơn giản.
“Đệ đệ, có Hạ Trì Uyển – con tiện nhân đó trong phủ, dù ta có cố gắng lấy lòng phụ thân thế nào cũng không được coi trọng. Nếu ta thực sự phải rời đi, phụ thân sẽ còn nhớ ta là nữ nhi của ông ấy sao?”
Nỗi lo lắng của Hạ Phù Dung không phải không có lý. Nàng ta đã mười bốn tuổi, mười lăm cũng chỉ trong chớp mắt.
Thông thường, nữ nhi đến tuổi này sẽ được định thân, rồi một hai năm sau xuất giá.
Nếu Hạ Bá Nhiên quên mất Hạ Phù Dung, làm sao nàng có thể mong Hạ Bá Nhiên tìm được cho mình một mối hôn sự tốt?